“Ngươi chắc chắn sao? Trước giờ không ai dám ép buộc ta cả.” Vân Yến cười càng sâu sắc.
“Chắc chắn là vậy, thưa ký chủ.” Hệ thống dù run rẩy nhưng vẫn gằn giọng mà nói.
Thật ra chúng nó sợ muốn chết nhưng vì chủ nhân bảo không cần sợ nên chúng nó mới cả gan nói như vậy.
Vân Yến vuốt ve cái kiếm màu tím dần dần được bao bọc bởi hắc khí của mình.
Xung quanh cô tỏa ra sát ý làm cho hệ thống run rẩy càng mạnh: “Công lược nam chính được, vậy giết nam chính cũng được nhỉ?”
Giọng tiểu Hắc bỗng vang lên trong đầu cô: “Thật ra cô không công lược nam chính cũng được!”
Tiểu Bạch: “…” Đã nói là sẽ cứng rắn mà!
Vân Yến thu lại hắc khí, nở một nụ cười ngạo nghễ: “Ngoan, thật biết điều”
Dạ Tước ngẩn ngơ suy nghĩ được một lúc thì nhận ra mình chưa đưa chocolate cho cô, anh ta cân nhắc một chút thì đứng dậy, đi đến gần chiếc xe của Vân Yến.
Dạ Tước sửa sang quần áo cho gọn gàng rồi gõ cửa xe cô.
Cửa xe vừa mở ra, mũi kiếm chỉa thẳng vào mặt Dạ Tước, một giọng nữ lười biếng vang lên: “Đến đây làm gì?”
Dạ Tước đứng hình một chút rồi mau chóng hoàn hồn trở lại: “Khụ, tôi đến để đưa chocolate cho cô, cô có thể bỏ kiếm xuống được không?”
“Sáng mai đưa Tiểu Nhan là được, không cần canh ba mò đến xe tôi, nam nữ thọ thọ bất tương thân.” Vân Yến nheo mắt, cười vô hại.
Dạ Tước giật giật khóe miệng, anh chào cô rồi về chỗ của mình nằm.
“Ký chủ, cô đừng đọc sách nữa, đã sáng rồi đó.” Từ đêm qua đến bây giờ, hệ thống đã chứng kiến Vân Yến đọc mười một cuốn sách 18+ mà không chút biểu cảm.
“Đọc nhiều, kiến thức nhiều mà.” Vân Yến thản nhiên trả lời.
“Lão đại ơi ~ sáng rồi nga~” Tiểu Nhan tung tăng chạy đến mở cửa xe cô.
Vân Yến ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nhìn Vân Yến rồi lướt xuống cuốn sách, bỗng mặt cô bé đỏ cả lên, tay chỉ vào cuốn sách, miệng lắp bắp nói:” Hầu…hầu gái…dây…dây…thừng.”
Tuyết Hoa từ sau lưng Tiểu Nhan che mắt cô bé lại, vẻ mặt đau khổ: “Em còn nhỏ vậy mà phải thấy những cảnh thế này…”
Tuyết Hoa nhanh chóng kéo Tiểu Nhan đi chữa trị ‘tâm hồn’ cho cô bé.
Vân Yến vẻ mặt vẫn bình tĩnh đóng cuốn sách lại, nghiêm túc nhìn kĩ bìa sách: “Đúng là hầu gái cùng dây thừng nha!”
Hệ thống: “…” Hahahaha.
Mọi người: “…” Chúng tôi không thấy gì hết, không thấy gì cả!