… Nhưng rốt cuộc, chính nàng lại không được viên mãn.
Đường sá xa xôi, khi thấy được Lăng Giang giáp cận biên giới bắc cảnh đã là hơn một tháng sau, qua thêm hai trấn nhỏ và một ngọn núi nữa là dốc Kim Lang.
Đăng trình ngày đêm, Trình Tri Dĩnh cũng không giữ được tinh thần tỉnh táo nữa, nhưng ý niệm kia vẫn thôi thúc nàng mau chóng lên đường, Thiệu Kỳ còn chưa tìm thấy, nàng không thể dừng bước, nàng chậm một ngày hắn sẽ phải làm cô hồn dã quỷ lênh đênh thêm một ngày, di thể sẽ…
… Nơi đồng hoang, di thể hắn có thể sẽ bị thú hoang xâu xé… Nên phải nhanh lên.
Chờ nàng.
Trời chuyển mây đen, đường trong rừng khó đi, hôm nay không kịp vào trấn, Trình Tri Dĩnh cho chiếc xe lừa không quá khang trang của nàng dừng bên gốc đại thụ, xuống xe đến con suối gần đó lấy nước, chuẩn bị qua đêm trong rừng.
Lùm cây bên cạnh suối phát ra tiếng lao xao, động tĩnh rất lớn, còn có tiếng hít thở nặng nề kèm theo rên rỉ rất nhỏ khiến Trình Tri Dĩnh không thể không chú ý.
Trình Tri Dĩnh không phải nữ tử quá yếu đuối, Giang Dung Tự từng dạy nàng vài đường quyền, nàng biết một chút về cách sử dụng các loại nỏ bán ngoài thị tập, cũng có mang theo bên người, tuy lực sát thương tương đối thấp nhưng cũng có thể phòng thân, nàng có phấn mê, nàng biết dùng độc… Nhưng chung quy nàng vẫn là nữ tử, vẫn sợ hãi với những điều chưa biết trước.
Nàng khẩn trương cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, lo sợ nhìn bốn phía, chuẩn bị bỏ chạy.
Ngay khi nàng nhấc bước lao về hướng xe lừa, một tiếng ho khản đặc không nén nổi đã bật ra, vô cùng trầm đục khó khăn.
Bước chân đình trệ, dưới chân hẫng một cái liền ngã xuống, suýt chút nữa đã rơi vào hố săn bị cỏ xanh đan cài che khuất.
Trình Tri Dĩnh run rẩy kéo chiếc chân dưới miệng hố ra, đề phòng nhìn về phía tiếng ho vừa phát ra, người ư, người đó bị bệnh sao?
Đây là nơi hoang vắng, nàng nói với mình không được lo chuyện bao đồng, nàng còn chuyện chưa làm, lúc này bỏ chạy thật nhanh mới là…
“Khụ khụ…”
Lại là tiếng ho không nén được kia, Trình Tri Dĩnh siết chặt nắm tay, cả người vẫn có chút run rẩy đi về phía đó, lương tâm thầy thuốc khiến nàng không thể làm ngơ.
Từng bước tiến gần bụi cỏ, trời đã bắt đầu nổi gió, sấm chớp loe lóe vào ban ngày, nàng phát hiện sau bụi cỏ là một hốc cây rất to, bên trong khá sạch sẽ, nhưng kỳ lạ là không có người… Vậy tiếng ho khi nãy là ở đâu…?
Tay nàng cảnh giác đưa đến bên hông, ở đó có nỏ và phấn mê, nhưng tay chỉ vừa sờ tới thì trên cổ đã bị gác ngay ngắn một lưỡi kiếm sáng loáng, phản chiếu cả mồ hôi lạnh trên mặt nàng.
“… Đừng giết ta!”
Chủ nhân thanh kiếm im lặng.
“Ta… Ta là đại phu, nghe có người ho không ra hơi mới… qua xem…”
Vẫn im lặng.
“… Ta thật sự không lừa ngài, ta là đệ tử của quái y Giang Dung Tự, ta không có…”
“Ngươi có thể chữa độc không?”
Người kia rốt cuộc lên tiếng, giọng có chút gấp có chút khàn nhưng hữu lực, khẳng định không phải người phát ra tiếng ho vừa rồi.
…
Trình Tri Dĩnh thăm mạch cho nam tử xong thì nhíu mày, lấy bó ngân châm bắt đầu hành châm trên người hắn. Nam tử nhíu mày đau đớn, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch.
Hắn khó chịu là vậy, nhưng vẫn cố nhấc mắt nói với thuộc hạ của mình, cái người mà từ lúc vừa gặp cho đến giờ đều nghiêm chỉnh gác kiếm trên cổ nàng, “Trực Phi, bỏ kiếm xuống.”
Trực Phi nhìn Trình Tri Dĩnh tinh tế chỉnh từng mũi châm, rồi nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình từ từ dâng lên chút huyết sắc, chậm chạp tra kiếm vào bao.
Sập tối, sau khi tạm thời đè ép chất độc không hoành hành trong kinh mạch, Trình Tri Dĩnh trích máu nghiệm độc.
“Thế nào, ngươi có giải được không?”
“…”
“Ngươi nói gì đi chứ, đừng cứ cau mày, rốt cuộc ngươi có cách hay không?”
“…”
“Nè…”
“Đừng ồn!” Trình Tri Dĩnh khẽ gắt, tên Trực Phi này cứ nói mãi, nàng lấy trong túi vải ra ba bình thuốc nhỏ, đổ ra ba viên thuốc đưa đến trước mặt nam tử, “Độc này là kịch độc khó gặp trong thiên hạ, ta chưa từng có kinh nghiệm giải loại độc này, nhưng trùng hợp ta có nghiên cứu qua, tự thấy cũng có chút thành tựu, nếu ngươi bằng lòng tin ta thì uống đi, ta sẽ bắt đầu giải độc. Còn nếu không tin ta, bằng khả năng của ta có thể duy trì cho ngươi nửa tháng, ngươi còn việc gì chưa làm thì tranh thủ làm đi.”
Nam tử nhìn thuốc trong tay nàng, sau đó ánh mắt chậm rãi dừng trên mặt nàng, cười yếu ớt uống vào ba viên thuốc: “Làm đi. Đa tạ!”
Trình Tri Dĩnh vừa tiến hành giải độc vừa giải thích: “Xem tình trạng cơ thể, có lẽ ngươi đã trúng độc gần hai tháng, độc đã ngấm sâu, người bình thường sớm đã chết rồi, nhưng ngươi còn sống chứng tỏ thể trạng bình thường của ngươi rất tốt, nội công cao cường hoặc đã dùng một số thuốc tốt áp chế độc xuống, hoặc có thể là cả hai. Mặc dù kéo dài được thời gian phát độc nhưng lại khiến chất độc trở nên phức tạp. Độc này tiền thân là độc Huyết Hộc ở Ba Tư, lúc nãy ta phân tích máu độc phát hiện nó còn có thêm thành phần của nhện Kim Châu, gặp loài độc trùng này chính là gặp Diêm Vương. Sở dĩ Kim Châu kinh khủng như vậy là vì thiên hạ không được mấy người gặp qua nó, đối với chất độc nguyên thủy của nó rất mơ hồ, càng đừng nói dùng nọc độc của nó làm nồng cốt điều phối ra giải dược tương ứng…”
Trực Phi sốt ruột cắt lời nàng, hắn căng thẳng sắp điên rồi: “Nói cuối cùng thì ra ngươi không có cách, ngươi đang…”
“Trực Phi!”
Nam tử thều thào quát.
Trình Tri Dĩnh không để bụng thái độ nóng tính bộp chộp của thiếu niên Trực Phi, tiếp: “Nhưng ta vừa khéo nhờ cơ duyên có được Kim Châu, có nghiên cứu độc tố và giải dược của nó…”
“Tốt quá rồi!” Trực Phi reo lên, chợt nhận ra mình lại cắt lời đại phu, hắn liền im bặt nghe tiếp.
“Nếu là vừa trúng độc ta nắm chắc tám phần trị khỏi, nhưng hiện tại không còn đơn giản, ta sẽ cố gắng hết sức. Ta sẽ tiến hành giải độc từng bước. Ba viên thuốc vừa rồi dùng để phân tách độc Huyết Hộc và Kim Châu, bây giờ ta sẽ dùng châm phong toả kinh mạch, dồn độc Huyết Hộc lại một chỗ, sau đó ngươi phải phối hợp vận khí cùng ta hành châm ép máu độc ra huyệt thiếu phủ, đồng thời lại dùng thuốc tiêu trừ dần dần tàn dư của độc Huyết Hộc trong máu, quá trình này sẽ vô cùng đau đớn, ngươi không được ngất xỉu, nếu không khí huyết bị ngưng trệ ngươi sẽ bị chất độc nghịch hành công tâm chết ngay lập tức.”
Nam tử gật đầu, nhìn nàng chăm chú dùng lửa khử trùng ngân châm một chút rồi hỏi: “Ngươi từ kinh thành xa xôi chạy đến đây làm gì?”
Kim châm khựng lại trên ngọn lửa, mãi đến khi nóng đến ngón tay nàng mới đưa ra câu trả lời: “Ta tìm cố nhân, đắp nấm mộ để hắn không trở thành cô hồn dã quỷ.”
Nam tử dường như vô cùng kinh ngạc, thân hình nửa nằm tựa gốc cây cũng hơi thẳng dậy, hai mắt nhìn chòng chọc vào nàng.
Trình Tri Dĩnh chuyên tâm chuẩn bị y cụ không nhìn thấy phản ứng của hắn, nàng khẽ thì thào: “Người trở về nói hắn phản quốc, nhưng ta không tin.”
Nam tử càng phản ứng mạnh hơn, siết chặt nắm tay.
“Đừng động.” Trình Tri Dĩnh kéo bàn tay phải của hắn, ngửa lên, nam tử cũng nhận ra thái độ quá khích của mình, thả lỏng bàn tay phối hợp với nàng. Trình Tri Dĩnh tỉ mỉ đem ngọn lửa soi rõ lòng bàn tay tìm huyệt thiếu phủ, ánh lửa chiếu sáng, nàng không khỏi giật mình, những vết chai này, còn có vị trí chai sạn…
Trình Tri Dĩnh bình tĩnh dùng dao cắt một đường nhỏ trên huyệt thiếu phủ của hắn, bâng quơ hỏi: “Trúng phải loại thiên hạ kỳ độc này, hai người là từ đâu tới?”
Trực Phi lập tức cảnh giác, nhíu mày nói: “Thứ không nên biết tốt nhất ngươi đừng hỏi nhiều…”
“Bắc cảnh.”
Nam tử đột ngột trả lời, dẫn tới ánh mắt sửng sốt của Trực Phi.
Quả nhiên! Đúng thật là quân gia ở chiến trường bắc cảnh. Những viết chai trên tay hắn người lao động bình thường không thể có được, chỉ có người dụng binh lâu năm mới hình thành ra, tuy giọng hắn đã khàn tới không thể nghe ra âm sắc, nói vài câu đã như muốn đứt hơi, nhưng khẩu khí nói chuyện sắc bén dứt khoát của nhà binh vẫn dễ dàng nhận ra. Ngay từ đầu nàng đã phát hiện hắn đeo mặt nạ da người, nhưng kỹ thuật làm quá kém, thuộc hạ bên cạnh hắn lại không đeo mặt nạ, như vậy có khả năng do quá gấp gáp nên mới sơ sài như vậy, qua mặt được người bình thường chứ người hiểu biết về dịch dung thì khó lòng, thậm chí tỉ mỉ quan sát một chút liền có thể nhìn ra.
Quân gia bắc cảnh trúng độc lại không ở quân doanh thành phủ chữa trị, đeo mặt nạ là vì sợ bị nhận ra. Tất cả điều này chứng tỏ, hắn là một ‘đào phạm’, người trúng loại độc quý hiếm này không thể là người bình thường, hắn là một tướng lĩnh đang lẫn trốn, hắn đang bị truy bắt, hắn… là người cùng đội ngũ với Thiệu Kỳ!