“Học trưởng Cuthbert, tôi rất hân hạnh vì được làm quen với anh, ban nãy chào hỏi chúng ta cũng đã biết nhau rồi, bây giờ tôi còn có việc xin đi trước.”
Nói rồi Vera nắm tay Kaza định rời đi thì Cuthbert đang trầm mặc bỗng lên tiếng;
“Nếu em đang có việc bận thì hãy đi giải quyết đi anh cũng không cản, chỉ là em hãy để lại cách thức liên lạc. Phải rồi anh cũng có chút chuyện muốn nói riêng với bạn nam sinh tên Kaza kia, mong hai em đồng ý!”
Không khí hai bên lúc này đang khá căng thẳng, Cuthbert thầm nghĩ;
“Chết tiệt, tại sao biết lai lịch mình như vậy rồi mà con nhỏ này chẳng thay đổi thái độ gì vậy? Còn thằng ranh đáng ghét kia nó cũng không có vẻ là sợ gì, còn dám mỉa mai mình trước mặt nhiều người, lát nữa tao sẽ dày séo mày một trận.”
Vera và Kaza khi biết lai lịch Cuthbert mà vẫn tỏ thái độ bình thường là đương nhiên, vì anh ta là học sinh suất sắc trong cả hai trường phái học tập và võ đạo thì ở trường mình Kaza cũng như vậy, còn Vera là đứng top 1.
Cuthbert 17 tuổi trở thành chiến nhân đối với người khác có thể coi là ưu tú nhưng đối với những người được bố mẹ bồi dưỡng, luyện tập từ nhỏ như Vera và Kaza thì 17 tuổi mới thành chiến nhân là quá chậm, nếu là họ thì muộn nhất cũng là 16 tuổi.
Gia thế của Cuthbert tuy cao hơn Vera và Kaza chút ít nhưng thực lực mới là vi tôn, bố của Cuthbert là hội trưởng nhưng thực lực của những hội trưởng ở tỉnh thành này đều khoảng là Tinh Anh – đỉnh cấp(9). Còn bố của Vera và Kaza là Cao Thủ – huyền cấp(3), hai bên chênh lệch quá khác biệt, một Cao Thủ ít nhất có thể cân ba Tinh Anh chứ đừng nói một chọi một. Vậy nên thân phận mà Cuthbert luôn tự hào trong mắt Vera và Kaza thì chả là cái thá gì!
Nghe Cuthbert nói vậy Vera nhíu mày định nói gì đó thì Kaza lên tiếng;
“Được rồi Vera cậu đi trước đi, mình ở lại đây tâm sự với Cuthbert thiếu gia một chút sẽ ra ngay với cậu!”
Vera quay sang nhìn Kaza hỏi nhỏ; “Cậu đang tính làm cái quái gì vậy?”
“ Cậu không cần phải lo, tên công tử bột đó đã là chiến nhân nên sẽ không dám trực tiếp ra tay đâu, còn ba thằng khác cũng chỉ là mới thức tỉnh chút chiến lực, họ không phải là đối thủ của mình!” Kaza nói nhỏ lại với Vera.
Vera cũng biết rằng như vậy nhưng vẫn khá lo lắng. Em đang thì thào; “Nhỡ tên Cuthbert đó dở thủ đoạn gì thì phiền phức lắm”.
Thông thường, nếu không bị gây sự trước mà một chiến nhân đánh một người bình thường sẽ bị rất nhiều người khác khinh bỉ. Vậy nên chắc chắn Cuthbert sẽ sai ba nam sinh dưới trướng đánh Kaza nhưng thực lực Kaza mạnh hơn ba người đó cộng lại. Vì vậy Vera đang không biết tên Cuthbert đó tính làm gì tiếp theo.
Đúng lúc này thì lại có một nhóm người khác đến, nhóm này có ba người đều là nữ sinh, trông có vẻ như đều 17 tuổi ngang tầm tuổi với Cuthbert.
Khi đến nơi nữ sinh đi đầu nhìn qua hai bên nhóm người rồi cười nói với Cuthbert, giọng nói khá thanh thót;
“Thì ra là anh ở đây, hèn chi ban nãy ở ngoài kia em tìm hoài không thấy, hóa ra là chui vào trong góc tối này tán tỉnh một bé gái.”
“Này em gái, anh Cuthbert đây rất chịu chơi đó, em đi theo anh ấy không lo bị thiệt thòi đâu hihi”
Nữ sinh này trông khuân mặt cũng xinh đẹp nhưng có nét gian xảo, mặc bộ đồ rất lộng lẫy bắt mắt, nói với Vera xong thì quay ra nhìn Cuthbert cười với vẻ trêu tức.
Mặt Cuthbert lúc này ai nhìn vào cũng biết ngay là đang rất giận dữ nhưng hắn cố nén lại, quay sang nhìn nữ sinh đó rồi nói với vẻ ra lệnh;
“Keva cô vào đây làm gì, có cảm thấy mình rất vô duyên không? Nếu không có việc gì thì biến đi chỗ khác mau lên!”
Cuthbert đang rất giận dữ nhưng vì có Vera ở đây nên không thể nổi điên lên làm phá vỡ hình tượng trước mặt Vera, hắn đang cay cú nghĩ;
“Hôm nay sao lại thành ra như vậy, vốn muốn dụ dỗ con nhỏ xinh xắn này để đêm nay có thể thưởng thức không ngờ chưa kịp thể hiện đã bị nó phớt lờ, rồi còn bị một thằng ranh quấy phá, bây giờ tới lượt con ghệ cũ Keva cũng lao vào nói linh tinh! Điên mất thôi.”
Keva nghe Cuthbert nói vậy vẫn cười tươi ra vẻ vô tội để trêu tức, còn Vera lúc này cũng lên tiếng;
“Nếu hai anh chị học trưởng có chuyện muốn bàn với nhau thì bọn em xin đi trước không dám làm phiền nữa, mong các học trưởng khác có thể nhường đường!”