Không muốn rước lấy ánh mắt hàng xóm, Liễu Phi Dương chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn trước tiên kéo tên miệng rộng nào đó vào trong nhà rồi nói tiếp.
Mà Dương Sóc… hắn tự nhiên cũng vào theo, hiện tại hắn vội vã liên lạc với Cố Diễm, vừa rồi trên taxi hắn đã gọi cho Cố Diễm nhiều cuộc nhưng đối phương đều không bắt máy, điều này khiến hắn vô cùng lo lắng.
Vào đến phòng, thời gian gần đúng giờ ăn trưa… Mười giờ tối nay chính là thời gian tận thế bắt đầu! Căn bản không còn thời gian nữa!
Liễu Phi Dương xem như ôn hòa chào hỏi Dương Sóc, cuối cùng tận tình vị trí chủ nhà đi làm cơm.
Trương Quân tự nhiên là mặt dày quấn lấy.
Tới nơi này, tình huống so với kiếp trước càng thêm không xong, kiếp trước ít nhất là đến du lịch, hắn mang chút ít thức ăn, còn có quần áo gì đó, hiện tại trừ bản thân cái gì hắn cũng không có! May mà hắn sống lại, biết rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nên còn mang theo được cái ví tiền bên người!
Thở sâu hít vào một hơi, lại một lần nữa không gọi được cho Cố Diễm, Dương Sóc chỉ đành gọi cho người trong công ty, bảo bọn họ đi tìm Cố Diễm… nhưng cũng hiểu được trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả.
Thật sự không còn thời gian, cũng không biết trong nhà Liễu Phi Dương có bao nhiêu thức ăn, hơn nữa hắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ rồi… Nếu như bận rộn vài ngày trước đó đều là uổng phí thì hắn chỉ có thể khóc cũng không có nơi để khóc!
Nói với Trương Quân mấy tiếng, bảo muốn mua ít đồ, không ăn ở nhà mà ra ngoài ăn, cũng không để ý có phản đối hay không, Dương Sóc liền ra ngoài, hắn đến siêu thị nơi này, siêu thị không lớn lắm, nhưng vẫn tương đối đầy đủ đồ vật.
Dương Sóc rất nhiều tiền, nhưng lại không thể mua quá nhiều, tận thế đến ngay trước mắt, siêu thị này lại cách nhà Liễu Phi Dương khá gần, rất dễ xảy ra vấn đề. Nếu là bị kẻ khác biết rõ hắn sớm mua nhiều thứ…
Vì vậy Dương Sóc chẳng qua chỉ mua năm túi hai mươi cân gạo, vài thùng hoa quả, hai thùng mì tôm, trái lại mua mười điếu thuốc lá thượng hạng, rượu cũng mua sáu thùng rượu ngũ lương*… xem như tương đối tài đại khí thô rồi.
*Rượu ngũ lương: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên làm bằng năm loại lương thực.
Thịt đông gì đó cũng mua không ít, còn có rau dưa… Có điều còn chưa quá khoa trương ở phạm vi bên ngoài, cuối cùng, hắn nhờ nhân viên siêu thị đưa những thứ này đến nhà Liễu Phi Dương… giải thích với người bên ngoài là muốn mở tiệc liên hoan.
Đối với mấy thứ này, Trương Quân trợn mắt há hốc mồm.
“Thức ăn mấy ngày nay, tôi biết trong nhà bạn cậu không thiếu, nhưng chúng ta là đến làm khách, cũng nên cống hiến một chút, rượu với thuốc lá là mang về tặng người.”
Lúc này Trương Quân mới nhẹ gật đầu, không có ý tứ vỗ vỗ đầu, “Hắc hắc, tôi còn không nghĩ tới, vậy ra ngoài mua một ít đặc sản địa phương đi.”
Dương Sóc không sao cả nhẹ gật đầu, “Tôi lại ra ngoài dạo đây, không quấy rầy thế giới hai người của các cậu.”
Sau đó, Dương Sóc bao một chiếc xe đi đến thị trấn phương Bắc, bên kia là địa điểm du lịch, có rất nhiều cửa hàng, cho xe chờ ở ven đường, bản thân Dương Sóc thì đi mua sắm, lúc này chính xác thứ hắn muốn mua là vũ khí!
Ba lô leo núi, vũ khí, liều vải, Dương Sóc một hơi mua không ít, ba lô leo núi cùng bao lớn đều trang bị đầy dủ, ước chừng tám cái túi lớn, bên trong cũng không thiếu quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, may mà hắn bao xe, không thì căn bản không thể quay về!
Làm xong việc, trở lại nhà Liễu Phi Dương đã là 6:30 chiều, cơm tối Liễu Phi Dương đã chuẩn bị tốt.
Sắc mặt đối phương nhìn không tốt… thế nhưng cũng chỉ nhằm vào Trương Quân, đối với Dương Sóc, anh ta vẫn rất ôn hòa khách khí. Có điều Trương Quân da mặt dày hoàn toàn không nhìn, còn cảm thấy người yêu mặt lạnh nhà mình nhìn rất đẹp…
Mặc dù… cái thân phận “người yêu” này Liễu Phi Dương căn bản không thừa nhận!
Di động Cố Diễm vân không liên lạc được, Dương Sóc vô cùng bực bội, nhưng không biểu hiện ra ngoài, công ty bên kia của hắn cũng liên hệ, nhưng đều không có tin tức Cố Diễm!
Cố Diễm… đến cùng đã đi đâu rồi!