Bị An Tử Yến mắng, Mạch Đinh tựa hồ thanh tỉnh phần nào, ngẩng đầu nhìn chằm chằm An Tử Yến: “Vậy cậu vì sao còn an ủi tôi?”
“Ai an ủi cậu, đi ăn cơm.” An Tử Yến cho tay vào túi quần, xoay người bước đi .
Mạch Đinh theo sau An Tử Yến: “Ăn ở đâu?”
“Tôi chưa nói muốn ăn cùng cậu.”
“Đừng keo kiệt vậy chứ, đồng học.”
“Cách tôi xa một chút.”
“Cách xa cậu, tôi nói chuyện với cậu thế nào được.”
Hai người tới quán cơm, khi chuẩn bị ăn, Mạch Đinh đột nhiên dùng biểu tình nghiêm túc hỏi An Tử Yến: “Có phải trông tôi rất xấu không?”
An Tử Yến quay mặt sang một bên, nhịn xuống xúc động muốn bật cười, tên ngốc này hỏi cái quái gì vậy .
“Tôi xấu đến nỗi cậu cũng không muốn nhìn?” Mạch Đinh bị đả kích .
Từ câu nói của một cô gái trong lúc lên cơn mà Mạch Đinh lại có thể liên tưởng đến vấn đề này, An Tử Yến thật sự không thể hiểu nổi .
“Cậu nói thật cho tôi nghe.”
“Không muốn nói, ăn cơm đi.” An Tử Yến căn bản không quan tâm tới vấn đề nhảm nhí này của Mạch Đinh, ánh mắt Mạch Đinh có chút ảm đạm. Đáp án của An Tử Yến, rất quan trọng với Mạch Đinh, cậu luôn không tự tin, người cao cao tại thượng như An Tử Yến nhưng chưa từng chân chính ghét bỏ mình .
Mạch Đinh rầu rĩ cúi đầu ăn cơm: “Nếu tôi có bộ dáng đẹp như cậu, tôi mỗi ngày sẽ đổi một cô bạn gái, sau đó bắt các cô ấy hầu hạ tôi ăn cơm, thay quần áo, hầu hạ tôi ngủ.”.
“Cậu không sợ nhiễm bệnh?”
“Haiz, người như cậu sao có thể hiểu được tâm lý của đám người thường chúng tôi, tôi quả thực chính là cô gái lọ lem phiên bản nam, ngày ngày đều bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng lại chẳng có lấy một bà tiên xuất hiện ra tay giúp đỡ.”
An Tử Yến tận lực không chú ý tới mấy lời điên khùng của tên này .
Mạch Đinh càng nói càng cảm thấy nghiêm trọng, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi, xem ra lời nói của nữ sinh khiến Mạch Đinh bị đả kích rất lớn. Lúc ấy ánh mắt của nữ sinh ghét bỏ rõ ràng: “Tự xem lại bản thân mình đi.”
.
Sau khi cơm mước xong xuôi, hy vọng nho nhỏ hai người cùng nhau trở về của Mạch Đinh cũng thất bại .
“Tôi còn có việc, đi trước.”
Mạch Đinh muốn giữ An Tử Yến lại, muốn ngốc ngốc ở bên hắn trong chốc lát, nhưng cậu vẫn không thể nói thành lời .
“Ưm.” Mạch Đinh xoay người định đi .
An Tử Yến nhíu mày, do dự, gọi Mạch Đinh lại: “Mạch Đinh.”
“Hử?”
.
“Cậu rốt cuộc có hiểu truyện cổ tích không?”
Câu hỏi có điểm kỳ quái, khiến Mạch Đinh mơ mơ hồ hồ. Khi Mạch Đinh đang định hỏi lại, An Tử Yến đã quay người đi mất, trên đường về phòng, Mạch Đinh vẫn suy xét lời An Tử Yến nói, nhưng chẳng suy xét được gì .
Buổi tối, An Tử Yến sau khi về nhà xử lý tốt mọi chuyện đang ngồi trên xe limousine, khi gác tay lên cửa kính xe, xe đúng lúc đi qua một nhà sách, hắn đột nhiên kêu lái xe dừng lại, sau đó mở cửa xe bước vào nhà sách .
Bên phía Mạch Đinh, cậu đang có ý đồ đẩy Lí Minh ra khỏi máy tính, muốn tra xem dãy số trúng thưởng của xổ số kì này, có điều Lí Minh kiên quyết không cho, nói muốn xem cái gì mà tập tranh chân dung nữ thần, thật đúng là mất trình độ. Đúng lúc ấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rất nhẹ, hơn nữa chỉ có một tiếng ngắn ngủi, nhưng Mạch Đinh vẫn nghe thấy được. Cậu chạy ra mở cửa, liền thấy An Tử Yến đứng bên ngoài, trên mặt không có lấy một tia biểu tình, An Tử Yến đem một quyển sách đập lên đầu Mạch Đinh rồi bỏ đi .
Mạch Đinh ăn đau cầm lấy quyến sách, sờ sờ đỉnh đầu bị đập của mình .
Nương theo ngọn đèn, thấy rõ được tên cuốn sách, là truyện cổ tích về cô bé lọ lem .
Lí Minh tò mò sáp lại gần: “Cái gì vậy? Cho tớ xem với.”
Mạch Đinh giấu cuốn sách vào trong lồng ngực: “Sao tớ phải cho cậu xem, tớ muốn đi ngủ.” Dứt lời, Mạch Đinh liền nhảy lên giường, dùng chăn bao mình thật kín, sau đó bật đèn pin. Khi cậu xem sơ qua cuốn sách, phát hiện An Tử Yến có viết hai câu ở đầu sách .
“Khi cô bé lọ lem cởi bỏ lớp áo xám cũ kỹ, cô liền trở nên xinh đẹp động lòng người.”.
“Cuối cùng, hoàng tử cũng tìm thấy cô bé lọ lem, cho dù cuộc sống trước đây của cô thực vất vả, nhận đủ ức hiếp của người khác, nhưng sau này, cô ấy sẽ sống hạnh phúc.”
Khóe miệng Mạch Đinh nở nụ cười thật sâu. Tuy cậu hiểu bản thân không có khả năng là cô bé lọ lem, cậu không phải con gái, cũng không thích mặc lễ phục hoa lệ, lại càng không đeo giày thủy tinh tham gia vũ hội, nhưng còn có gì sánh được với một câu an ủi của An Tử Yến, khiến người ta cảm thấy thực hạnh phúc .
Tuy vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được hoàng tử, công chúa, nhưng Mạch Đinh đã gặp được An Tử Yến. Thật nhiều hoàng tử, công chúa cũng không bằng một An Tử Yến .
Mạch Đinh tuy rằng bình thường, nhưng ai bảo bình thường là không đẹp đâu?