“Cho nên tối hôm mục đích họp của nhà họ Tô là kêu em đi làm con dê thế tội?” Lâm Dương hỏi.
Tô Nhan không nói gì.
Cô biết mọi chuyện, bà cụ Tô chỉ là muốn dùng cô để thăm dò thái độ của nhà họ Từ.
Cô không còn sự lựa chọn nào khác, vì đó là yêu cầu của bà cụ Tô.
Xem tình hình tối hôm qua, tình trạng của ông cụ Từ chắc chắn rất không ổn, nếu không nhà họ Từ sẽ không giam giữ Tô Cối lại, lúc này nhà họ Tô còn ai dám đi chọc tức nhà họ Từ? Ngay cả vợ con của Tô Cối là Lưu Diễm và Tô Cương cũng không dám đến đây, cũng đủ biết nhà họ Từ đáng sợ đến mức nào.
Không ai chịu đi, bà cụ chỉ có thể kêu Tô Nhan đi.
Nói cho cùng người bà cụ Tô không thèm để ý nhất chính là Tô Nhan, hơn nữa trong gia tộc Tô Quảng luôn luôn yếu đuối, đầy nồi cho Tô Nhan, chỉ cần bà cụ không phản đối thì Tô Nhan cũng không có chỗ giải oan.
“Người nhà họ Tô đúng là vô tình! Rốt cuộc bọn họ có xem em là người nhà không?” Lâm Dương lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ không vui.
Khóe mắt của Tô Nhan lập lòe nước mắt, nhìn chằm chằm anh nói: “Vậy anh có biết vì sao bà nội không coi trọng nhà chúng ta, vì sao nhà chúng ta có quyền ăn nói thấp như vậy ở nhà họ Tô không?”
Lâm Dương im lặng một lúc, bình tĩnh nói: “Tiểu Nhan, em yên tâm, sau này sẽ không có ai khinh thường em, cũng sẽ không có ai bắt nạt em nữa, bắt kể là nhà họ Tô hay là ai.”
“Lời an ủi buồn cười này của anh vẫn là tự nói cho chính mình nghe đi!” Tô Nhan lau những giọt nước mắt uất ức đi, nghiêng đầu lạnh nhạt nói.
Ba năm qua, Tô Nhan đã hết hi vọng với Lâm Dương từ lâu rồi.
“Xin hỏi hai người có chuyện gì vậy?”
Lúc này, một giọng nói già nua đánh vỡ tình thế bề tắc giữa hai người.
Nhìn về phía trước, một ông cụ tóc bạc trắng mặc quần áo thời Đường không biết đã đứng sau cửa sắt của biệt thự từ khi nào.
Đây nhất định là quản gia của nhà họ Từ.
“Chào ông, tôi tên là Tô Nhan, là cháu gái của Tô Cối…” Tô Nhan vội gượng cười nói.
Nhưng đối phương vừa nghe đến chữ “Tô”, nét mặt già nua lập tức thay đổi.
“Nhà họ Tô các người còn mặt mũi đến đây à? Cậu hai dặn dò, làm như không thấy người nhà họ Tô, cút đi!”
Lão quản gia lạnh lùng hừ một tiếng, phát tay áo đi vào.
“Xin đợi một chút!” Tô Nhan nóng nảy: “Lần này nhà họ Tô chúng tôi đến đây mang theo thành ý rất lớn, bất kể như thế nào, xin hãy cho tôi gặp cậu chủ Từ!”
“Thành ý? Từ nhà họ Tô của cô sao? Trong vòng mười giây, nếu không cút đi thì tôi sẽ kêu người ném các người ra ngoài!”
Lão quản gia quát lớn.
Đúng lúc này.
Két két!
Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa biệt thự.
Trêи chiếc xe hơi một cô gái ăn mặc thời thượng bước xuống, cô gái da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, trang điểm màu khói nhạt, vô cùng đáng yêu, ở phía sau cô gái còn có hai gã vệ sĩ mặc đồ đen đi theo.
“Cô chủ, cô đến rồi à?”
Lão quản gia vội vàng mở cửa lớn ra.
“Bọn họ là ai?” Cô gái liếc mắt nhìn Tô Nhan và Lâm Dương.
“Đây…” Lão quản gia muốn nói rồi lại thôi.
“Bọn họ là người của nhà họ Tô phải không?” Cô gái đột nhiên hỏi.
“Xin chào cô, tôi tên là Tô Nhan, thay mặt nhà họ Tô đặc biệt đến thăm ông cụ Từ.” Tô Nhan gượng cười nói.
“Thăm? Các người còn mặt mũi đến đây sao? Nếu không phải tại các người, ông nội của tôi có trở thành bộ dạng này không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lập tức thay đổi, vẻ mặt giận dữ hung ác nói: “Nếu các người đã đến đây, vậy thì đừng có đi!
Hai người các anh, kéo cô ta vào trong cho tôi! Nếu ông nội xảy ra chuyện gì, tôi muốn bọn họ quỳ gối xin lỗi trước mặt ông nội!”
“Dạ, cô chủ!”
“Cô chủ, cô không nên làm càn!” Lão quản gia vội vàng kêu lên.
“Bác Lý, sao thế? Bác muốn bênh vực bọn họ à? Lẽ nào bình thường ông nội đối xử với bác không tốt sao?” Cô gái tức giận chất vấn.
“Ông chủ đối với tôi ân trọng như núi, nhưng cô chủ…”
“Mang vào đi!” Cô gái quát, không muốn nghe quản gia nói lời vô ích.
Hai gã vệ sĩ to cao vạm vỡ lập tức tiến lên.
Tô Nhan sợ tới mức run bần bật.
Cô biết chuyến này đi rất khó khăn, nhất định sẽ bị nhà họ Từ gây khó dễ.
Nhưng cô không ngờ tới người của nhà họ Từ hoàn toàn không nói đạo lý với cô.
Làm sao bây giờ?
Tô Nhan khóc không ra nước mắt.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói vang lên.
“Khoan đãi”
Là Lâm Dương!
“Anh cũng là người của nhà họ Tô à? Bắt vào hết cho tôi.” Cô gái liếc mắt nhìn Lâm Dương.
“Cô Từ, nếu cô bắt chúng tôi, chỉ sợ…Ông cụ Từ sẽ thật sự không cứu được nữa!”
“Anh nói cái gì?” Cô gái sửng sót.
“Tôi có thể cứu ông cụ Từ.” Lâm Dương nghiêm túc nói.
“Lâm Dương…Anh lại nói bậy bạ gì đó?” Tô Nhan nóng nảy.
Nhà họ Từ cũng không phải bà nội, nêu lại xảy ra sự có, Lâm Dương có thể tự mình bồi thường sao?
Nhưng Lâm Dương không để ý đến cô, mà nhìn cô gái chờ đợi câu trả lời.
Cô gái hơi cau mày: “Anh thật sự có thể chữa khỏi cho ông nội sao? Tối hôm qua mười mấy bác sĩ chuyên gia đến đây, đều không có cách nào nắm bắt tình hình của ông nội, anh có thể sao?”
“Tôi cũng đến cửa rồi, vì sao không để cho tôi vào thử xem?”
Lâm Dương cười nhạt.
Cô gái cảm thấy rất có lý nên gật đầu.
Nhưng khi cô gái định đồng ý thì bên cạnh truyền đến một tiếng cười khinh thường.
“Thử xem? Ha ha, một kẻ vô dụng tồi tệ có thể cứu ông cụ Từ sao? Đừng có để người ta cười rớt răng hàm chứ, cô Thu Huyền, nếu cô tin cậu ta, chính là hại ông cụ Từ!”
Mấy người nhìn theo tiếng nói.
“Anh Mã?” Cô gái kinh ngạc quay đầu lại.
Tô Nhan nhìn thấy người đến, sắc mặt lập tức thay đổi, như bị sét đánh.
Lâm Dương hơi nhúc nhích lông mày.
Nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc vest phẳng phiu chải tóc phồng ra sau bước xuống từ một chiếc xe thể thao mui trần, khuôn mặt mỉm cười gật đầu với cô gái, sau đó đôi mắt thâm tình nhìn Tô Nhan ở bên này, bước đến gần.
“Nhan Nhi, đã lâu không gặp, em…Có khỏe không?”