Đã mười lăm ngày và bảy tiếng trôi qua
Kể từ khi em mang tình yêu đi xa
Anh lang thang suốt đêm và ngủ vùi ban ngày
Kể từ khi em ra đi
Từ khi em ra đi, anh có thể làm bất cứ điều gì anh thích
Anh có thể ngắm nhìn bất cứ người nào anh muốn.
Anh có thể ăn tối trong một tiệm ăn sang trọng
Nhưng không có gì……….
Anh nói rằng không có gì có thể mang những nỗi buồn đi xa
Bởi vì không có gì có thể sánh được….
Không gì có thể sánh được với em. (*)
Cô đã rất nhiều năm không hát, lại biếtrõ bài hát này như mỗi ngày đều hát nó, nó cứ khắc chặt vào óc cô nhưthế, có lẽ cả đời này không thể thoát được, hát xong cô cúi đầu, hy vọng mái tóc dài có thể che đi tất cả những cảm xúc không nên có vào lúcnày.
“Tôi muốn đi toilet một lát.”
Thật lâu sau, anh mới buông lỏng tay ra.
Cô đi ra ngoài cửa, từng bước không ngừng đi ra khỏi câu lạc bộ, lên xe nhanh như chớp rời đi.
(*) Bài hát “Nothing Compares To U” được Sinead hát để tưởng nhớ người mẹđã mất. Đây cũng là bài hát đã gây sốc cho nhiều khán giả khi Sineadquyết định cắt mái tóc của mình. Để phù hợp với cốt truyện nana đãchuyển nó thành một bản tình ca.
Ngày qua yên ả như dòng nước, nhưng công ty lại xảy ra chuyện kì lạ.
Ôn Noãn nhìn bản hợp đồng và kế hoạchtrên tay mình, không thể hiểu nổi tại sao mấy ngày liên tiếp đều là nhưthế, gần trưa rốt cục cũng có thời gian rảnh, cô đi tìm Cao Phóng hỏithẳng vào vấn đề:”Tại sao Thiển Vũ lại tranh dự án với Đại Trung?” Trùng hợp một hai lần cô có thể hiểu, nhưng dạo này đây đã là cái thứ năm.
“Lần trước Đại Trung cướp dự án của ÍchChúng vốn đã nằm gọn trong tay chúng ta, các đồng nghiệp ở bộ phận kinhdoanh vất vả một tháng kết quả lại bị Chu Lệnh Hồng nẫng tay trên, trong lòng mọi người vô cùng tức giận, cũng bắt tay vào phá hoại hợp đồng của Đại Trung, Đại Trung lại qua tranh, đi đi lại lại cứ tranh nhau như vậy thôi.”
Ôn Noãn nhíu mày, cũng không phải là trẻ con đánh nhau giận dỗi, mỗi vụ làm ăn đều phải hao tốn rất nhiều sứcngười sức của, không tiếc vốn gốc tranh đi đoạt lại như vậy, chỉ sợ cuối cùng cả hai đều bị thua thiệt.
“Tổng giám đốc biết không?” Cô hỏi.
Cao Phóng nở nụ cười:”Cô cho rằng cậu ta không biết?”
Ôn Noãn cụt hứng im lặng, thì ra vốnkhông liên quan đến bộ phận kinh doanh, chiến tranh là một tay Chiếm Nam Huyền khởi xướng, chỉ không biết là nhằm vào Chu Lệnh Hồng hay Chu LâmLộ mà thôi, nhưng kết quả cuối cùng cũng giống nhau, thứ anh dựa vào tài lực hùng hậu muốn công kích chính là cả công ty Đại Trung.
“Ôn Noãn, có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Xin cứ nói.”
Cao Phóng lơ đãng nói:”Thời gian cô ởtầng 66 ngắn như vậy, sao lại có thể làm việc ăn ý kinh người với ChiếmNam Huyền đến thế?” Phải biết rằng bất cứ thư kí nào của cậu ta ít nhấtcũng phải mất nửa năm mới có thể tạm quen tính nết của cậu ta.
Ôn Noãn ngẩn người, chuyện này nên trả lời thế nào đây? Nói mình thông minh tuyệt đỉnh? Hay là nói mình giỏi hiểu ý người khác?
Cao Phóng cười:”Cô không trả lời cũng không sao, tôi đơn giản chỉ tò mò thôi.”
Nghĩ một lúc, cô nói:’Tôi quen anh ấy từ trước. Tôi đi đưa bản hợp đồng này cho bộ phận tư pháp, tí nữa nóichuyện với anh.” Không muốn nói tiếp, đành phải tìm cớ bỏ chạy lấyngười.
Cao Phóng cười nhìn cô rời đi.
Khi đi ra khỏi bộ phận tư pháp còn 10phút nữa là tan tầm, Ôn Noãn không lên lầu nữa mà trực tiếp đi đếncantin, trên đường đi qua chiếc cầu hành lang tầng 4, cô đi vào vườn hoa trên không ở ngoài cây cầu, tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống một cáighế sắt nghỉ ngơi, nhìn những bông hoa xa gần không biết tên.
Cho dù Cao Phóng không nói ra Ôn Noãncũng biết trong lòng anh ta đã suy nghĩ cái gì, thứ anh ta tò mò chínhlà tại sao Chiếm Nam Huyền biết rõ quan hệ của cô và Chu Lâm Lộ mà vẫnbổ nhiệm cô không chút phòng vệ, tại sao trong vụ làm ăn lần trước, chodù xảy ra chuyện gì từ đầu đến cuối anh vẫn không hề nghi ngờ cô.
Cái đó đương nhiên là có ngọn nguồn.
Mỗi một việc xảy ra trên người chúng ta, kỳ thật tất cả đều đã được định sẵn.
Ví dụ như nói, vận mệnh an bài một người nào đó quen biết A, có thể là vì để anh ta thông qua A để quen được B,sở dĩ để anh ta quen B, có thể là vì thông qua B anh ta có thể có đượcmột công việc nào đó, hoặc có thể trợ giúp anh ta chuyện gì, hoặc đạtđược ý muốn của anh ta, sau đó anh ta lại quen C, mà C này có thể mangđến bất hạnh cho anh ta, mà bất hạnh này có thể chính là kiếp nợ của anh ta.
Hoặc là, người nào đó vừa quen A, lạivừa quen B, sau đó nhờ anh ta mà A, B quen nhau, sự quen biết này từ nay về sau sẽ làm thay đổi vận mệnh của A và B—–giống như cô, Chiếm NamHuyền và Bạc Nhất Tâm.
Cô hồi trước qua Ôn Nhu quen với ChiếmNam Huyền, sau đó Chiếm Nam Huyền lại qua cô mà biết Bạc Nhất Tâm, có lẽ ông trời để cô, Chiếm Nam Huyền, Bạc Nhất Tâm ở những nơi khác nhau lại gặp gỡ trong vòng tròn luẩn quẩn, đúng là muốn qua cô để thành toàntình duyên cho hai người kia?
Quan hệ giữa người với người cứ ảnhhưởng đến nhau như vậy, một móc cài một móc, cuối cùng tạo nên một vòngkhông ai có thể chạy thoát.
Khi đang suy nghĩ ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói thấp vọng lại từ gần đây.
“Thật sự không phải là em cố ý, em không biết là sẽ như vậy.” Một tiếng khóc nức nở mang theo hối hận và sợ hãi, dường như đến từ người cô quen.
Cô nhìn xung quanh, xác định tiếng nói chuyện phát ra từ phía sau vách hòn non bộ xanh biếc liên miên hoa nở rực rỡ.
“Đừng lo, nói rõ ràng thì sẽ không sao.” Giọng nam đáp lại hòa nhã này dường như cũng không xa lạ.
“Bạc tiểu thư nói muốn tìm em uống chéntrà tâm sự, em nghĩ cô ấy là bạn gái Chiếm lão đại dù sao cũng không thể đắc tội được, hơn nữa trong lòng em nghĩ có thể là cô ấy muốn biếttrong công ty còn ai thích Chiếm lão đại, hơn nữa khi cô ấy đi tới cũnggiống vẻ chỉ tiện miệng hỏi thôi, cho nên em liền nói chuyện của Đỗ TâmĐồng cho cô ấy, em còn cố ý không nói gì về chị Ôn, thật đấy, không phải em cố ý đâm chọc đâu!”
“Đừng lo, Ôn Noãn không phải là người hẹp hòi, chỉ cần thẳng thắn nói cho cô ấy là sẽ không có việc gì.”
“Nhưng mà….chị ấy không để ý đến em, emcó vài chuyện muốn nói với chị ấy, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng khách khí của chị ấy trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, không dám nói gì….em thực sự rất khó chịu, cho nên mới…mới tìm anh…”
Ôn Noãn lặng lẽ đứng dậy, im lặng rời đi, trở về hành lang cây cầu trên không.
Nhìn qua lớp kính thủy tinh màu xanh,bầu trời quang đãng ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tâm trạng mù mờ mấyngày nay cũng bị phá ra một cái khe, vốn tưởng rằng mỗi một người bịngười bên cạnh phản bội từ khi sinh ra đã là số mệnh, nhưng thì ra, ítnhiều vẫn còn ngoại lệ.
Thời gian ăn cơm trưa đã muộn, trong nhà ăn lịch sự sạch sẽ của công nhân viên chức chỉ còn lác đác vài bóngngười, cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ, phục vụ lập tức đưa món ăn tới, côvừa mới ngồi xuống, đã thấy Đỗ Tâm Đồng chạy tới đón ở một góc phòngkhông ai chú ý, tựa như đã đợi cô rất lâu.
“Có thể nói chuyện với cô không?” Đỗ Tâm Đồng hỏi.
Thời thế tạo con người cũng đả thươngcon người, bây giờ khuôn mặt cô ta tiều tụy, sự kiêu ngạo đã sớm mấthết, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu khép nép, Ôn Noãn bình thảnnói:”Cô tìm nhầm người rồi.” Người cô ta nên tìm là Bạc Nhất Tâm mớiđúng.
Đỗ Tâm Đồng không chờ cô mời ngồi xuống chỗ đối diện cô.
“Bạc Nhất Tâm vốn đồng ý với tôi nếu gặp chuyện không may cô ấy sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng mấy hôm naytôi không thể gọi được cho cô ấy, hôm nay là thời hạn cuối cùng tôi vàNhư Khiêm phải rời đi, tôi thật sự hết cách mới phải tìm đến cô….Chiếmtổng muốn đuổi việc tôi, tôi không có gì oán hận, nhưng là tôi ngu ngốccam tâm bị người ta lợi dụng, tôi biết, nhưng Như Khiêm vì tôi mà bịliên lụy, anh ấy căn bản không biết gì hết, tôi xin cô hãy tha thứ choanh ấy.”
“Cô nói quá rồi. Cho dù cô tin haykhông, chuyện này tôi không để ở trong lòng.” Tha thứ hay không tha thứkhông quan trọng, cho dù là với Đỗ Tâm Đồng hay Quách Như Khiêm cô hoàntoàn đều không có cảm giác, trước kia là đồng nghiệp trong công ty, hômnay cũng vậy, không hơn, hận một người phải trả giá tinh thần quá lớn,cô hà tất phải làm chuyện mất nhiều hơn được.
“Vậy cô có thể cầu xin Chiếm tổng giúpkhông, để Như Khiêm được tiếp tục ở lại trong công ty? Anh ấy là nòngcốt của bộ phận kĩ thuật, cho dù anh ấy không có công lao nhưng cũng cókhổ lao, cho dù giáng chức hay điều đến vùng sâu vùng xa cũng được, chỉcần đừng đuổi anh ấy.”
Thiển Vũ thành lập mười năm chưa từngđuổi một nhân viên nào, cho dù Quản Dịch có cho bọn họ cách từ chức đểchạy lấy người, nhưng sau này khi đi xin việc ở các công ty khác bọn họ cũng rất khó tự bào chữa, hơn nữa Quách Như Khiêm là làm về kĩ thuật,nếu cứ rời khỏi Thiển Vũ như vậy, chẳng khác nào không thể sống yên ởnơi này.
“Coi như là tôi cầu xin cô.” Thái độquật cường của Đỗ Tâm Đồng khiến cô phải chú ý, giống như bây giờ ÔnNoãn có bắt cô phải ba quỳ chín lạy, cô ta cũng sẽ không do dự.
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài, trước khi bọn họ làm việc này tại sao không nghĩ tới tiền đồ của mình sẽ bị mất, mấtbò mới lo làm chuồng không phải lúc nào cũng có thể sửa được, cô bìnhtĩnh nói:”Không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là chuyện tới nướcnày nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.”
Ngoài cách này ra, không còn cách nào khác có thể hạ hỏa trong lòng Phan Duy An của Ích Chúng.
Cho dù tổn thất của Thiển Vũ không phảitất cả đều do bọn họ gây ra, nhưng Chiếm Nam Huyền ở trên cương vị mộtdoanh nhân, đừng nói chỉ là hai người bọn họ, nếu cần phải đuổi việc tất cả mọi người trong bộ phận kĩ thuật, để bảo vệ danh dự của công ty anhcũng sẽ quyết đoán hành sự, hậu quả như vậy khôn khéo như Đỗ Tâm Đồngtại sao trước đó không đoán ra? Mà vẫn cố tình ôm may mắn đi lấy thânthử nghiệm.
Đỗ Tâm Đồng mặt trắng bệch, sự thật đãbày rõ rành rành trước mắt, cho dù là cô ta hay là Quách Như Khiêm, đãchắc chắn không còn khả năng tiếp tục ở lại Thiển Vũ, cô ta nắm chặt tay không nói gì, thần sắc tuyệt vọng và bất lực, một lát sau cô ta đứngdậy, hơi cúi đầu trước Ôn Noãn:”Thật xin lỗi.”
Cũng không nói nhiều, nói xong ba chữ này liền xoay người rời đi.
Ôn Noãn tiếp tục ăn cơm, tốc độ chậm tựa như đang suy nghĩ gì đó, ăn xong cô buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng và đầu ngón tay, cô cầm lấy điện thoại.
“Lâm Lộ? Có chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”
Đỗ Tâm Đồng và Quách Như Khiêm buồn bã đúng hạn biến mất khỏi Thiển Vũ.
Đinh Tiểu Đại cuối cùng cũng không bịđiều đi, nhưng không khí tầng 66 đã không thể so nổi với hồi trước, tuyrằng Ôn Noãn vẫn ôn hòa khách khí lễ độ nhưng khi Đinh Tiểu Đại nóichuyện với cô không tự chủ được mang theo một chút cẩn thận.
Cho dù là tình yêu tình bạn hay tìnhthân, đều là những thứ dễ vỡ, một khi đã xuất hiện vết nứt sẽ rất khókhôi phục lại nguyên trạng.
Cho dù là ai có lỗi với ai, vết nứt kia như một con dao hai lưỡi, một lưỡi đả thương người, một lưỡi làm thương mình.
Mọi ngày vẫn như lúc trước, chỉ ngoại trừ Đỗ Tâm Đồng gửi cho cô một tấm thiệp cảm ơn từ nơi khác.
Còn Ôn Nhu, đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho cô:”Vẫn bận lắm à?”
Ôn Nhu liên tục tố khổ:”Thị trường chứng khoán mỗi ngày đều tăng giá, cảnh như vậy vạn năm khó gặp, ngày đêm làm việc vất vả khiến tao chỉ còn lại nửa cái mạng tàn tạ, mày nói tao cóbận không?”
“Cũng được, ít ra còn nửa cái mạng để mỗi ngày nhìn tiền lên như thuyền gặp lũ. Cuối tuần tới ăn cơm chứ?”
Ôn Nhu bỗng nhiên hỏi lại:”Tại sao mày không bao giờ đến chỗ của chị?”
Ôn Noãn giật mình, vội đáp:”Bởi vì chị có bao giờ nấu cơm đâu, em đến ăn gió Tây Bắc à?”
Ôn Nhu im lặng, gợi sang chuyện khác:”Tối hôm lễ Đoan Ngọ, Chiếm Nam Huyền ở dưới nhà mày.”
“Anh ấy năm nay đã hai mươi tám tuổi tuổi.” Không phải mười tám tuổi.
“Tin hay không tùy mày. Không phải là tao dẫn cậu ta đến.” Lúc cô tới xe cậu ta đã đỗ ở đấy rồi.
“Đừng nói về anh ấy nữa, lúc nãy em tìm được vài món ngon, chị muốn ăn trai vani chanh hay là bò bít tết?”
Ôn Nhu đột nhiên nổi giận:”Nếu cho đếntận lúc này rồi mà mày vẫn không muốn nói, vậy cứ như thế đi.” Trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Ôn Noãn ngây người rất lâu, mới đặt ống nghe trở lại chỗ cũ.
Ba năm trước, từ khi cô trở về học thậmchí đến bây giờ đã đi làm, Ôn Nhu đã từng trói buộc cả trái tim mình vào cũng một chỗ với cô, có lẽ dù rằng thời gian trả giá chưa từng ngừnglại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đạt được khát vọng cô đáp lại nhưmong muốn, Ôn Nhu hết lòng giúp đỡ rốt cục cũng cảm thấy vất vả và chánchường, không còn lòng dạ nào quan tâm, không hợp liền tỏ rõ thái độ.
Cuối tuần Ôn Noãn vẫn dậy sớm như trước, đi vào thư phòng rồi không đi ra nữa.
Cô từ nhỏ đã học tranh truyền thống Trung Quốc, hoa điểu ngư trùng, lối vẽ công bút tỉ mỉ chau chuốt, không gì không biết.
Lót tờ giấy Tuyên Thành xuống, rót lọmực ra, chuẩn bị tốt màu vẽ và một ít nước, lấy cây bút mềm trên giá bút xuống, lôi một tập báo từ trong ngăn kéo ra, cô rất ít khi tạo cấu tứcho tác phẩm của mình, phần lớn mọi khi đều như bây giờ, xem sách tranhhoặc vẽ theo mẫu, đơn giản đến mức không cần tốn một chút suy nghĩ,trong cuộc sống hàng ngày, chút thú vui nho nhỏ ấy đối với cô có ít cònhơn không.
Vẽ xong tranh đặt bút xuống, sau đó lấyra một con dấu bằng đá vàng hình chữ nhật, mặt đá nhẵn bóng thể hiện con dấu bằng đá này đã được ngắm ngía không biết bao nhiêu năm, trên mặtkhắc bốn chữ triện, sau khi ấn xong cô chăm chú nhìn vài chữ kia, ướcchừng nhìn lâu hơn nửa giờ.
Sau khi làm khô bức tranh, cô úp ngượctờ giấy lại, trộn hồ đặc với nước tạo thành một hỗn hợp loãng, lấy chổilông quét hồ dính, phết nhiều ở mặt sau bức tranh, nhìn từng vết thấmướt trên tờ giấy Tuyên Thành, giống như đang ngâm trong biển ý tưởng.
Sau khi quét đều toàn bộ lại mang rahong khô, sau đó lấy tranh cuộn có hai đầu ấn, lấy tè trung gian bứctranh quét ướt mặt sau, tỉ mỉ từng chút từng chút một phết lên.
Lấy cái chổi khô ra, nhẹ nhàng chậm rãiquét từ trên xuống dưới, từ đường trung tuyến sang hai bên, chỉ có làmnhư vậy mới có thể làm bức tranh sau khi đã hong khô mặt ngoài trơn nhẵn không dấu tích, không làm xuất hiện bọt khí.
Treo đến giữa trưa thì đã khô hết.
Gỡ một đầu bức tranh chậm rãi thu xuống, sau khi cuộn xong lấy giấy dầu quấn vài vòng, đóng kín, để vào cái bình Thanh Hoa Mai cao nửa người cạnh bàn học, bên cạnh còn có hai bình đựng tranh to giống nhau như đúc, bên trong đã có hơn trăm bức tranh cuộn cô trước nay chưa bao giờ bỏ đi.
Sau khi ăn xong cơm trưa cô như thườngvẫn đến Thiển Vũ, lần này đến trước 10 phút, không chờ Chiếm Nam Huyền,tự mình vào thang máy nhân viên lên văn phòng.
15 phút sau Chiếm Nam Huyền cũng đến,vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía phòng làm việc của mình, sắcmặt dịu dàng hiếm thấy, chú tâm đến mức khi đi qua bàn cô cũng không để ý cô đã ở đây, cho đến khi đẩy cửa vào văn phòng một lúc mới nhận ra điều gì, đi vòng lại, gõ gõ lên mặt bàn cô.
Ôn Noãn im lặng theo sát phía sau anh đi vào, nghe thấy tiếng anh nói hơi tức giận:”Cô giúp việc nói hôm quakhuỷu tay em bị trầy da, tại sao lại không cẩn thận như vậy?”
Dường như bên kia đáp lại gì đó, anh nhíu mày:”Về sau những động tác nguy hiểm như vậy bảo đóng thế làm, đừng để anh lo lắng.”
Giọng điệu trách cứ nhưng lại mang theo sự xót xa lộ ra một chút yêu thương.
Ôn Noãn bước chậm lại, nhìn anh đi đến phía sau bàn làm việc, trước khi anh quay người lại cô cụp mắt xuống.
Anh ngồi vào chiếc ghế da, không biếtbên kia còn nói cái gì, tâm trạng anh vô cùng tốt cười cười:”Vậy đượcrồi, ngoan một chút, hai ngày nữa anh đến Rome đón em.”
Cứ ôn tồn như vậy một lúc, anh cuối cùng mới cúp điện thoại.
Ôn Noãn lúc này mới đi đến trước bàn, cách chiếc bàn gỗ thô rộng rãi hai mét, tầm mắt của cô dừng lại trên mép bàn đối diện.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
“Hả?” Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, độtnhiên bắt gặp con ngươi chưa hết ý cười của anh, thái độ kia thân thiết như có như không, lại giống như đôi mắt lạnh cách muôn ngàn núi trởchăm chú nhìn cô, không muốn xác định, con ngươi cô lập tức dời đi chỗkhác.
Khóe miệng khẽ cong, anh nói:”Cô không sao chứ, thế nào lại giống như đang hốt hoảng vậy?”
“Anh tìm tôi có việc?” Cô hỏi lại.
Anh không lên tiếng, một lúc sau, đột nhiên nói:”Cô đã khóc mấy lần?”
“Tại sao lại hỏi cái này.”
“Trả lời tôi.”
Cô lưỡng lự một chút:”Một hai lần đi, tôi cũng không nhớ rõ.”
“Lúc nào?”
Cô nhíu mày, giọng nói có chút khàn khàn:”Tôi không muốn nói.”
“Ôn Nhu nói, tối hôm đó là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô khóc.”
Đáy lòng kia do tất cả những dây thầnkinh trong cơ thể quấn quít tạo thành, sợi dây cung đau đớn mười nămcũng không thể bị chạm đến, tại thời khắc này, bỗng nhiên bị chặt đứt.
Cô mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn anh, sự xacách đến mức khoảng cách xa lạ hai mét giữa cô và anh giống như hai thếâm dương không thể vượt qua, con ngươi ẩn chứa sự khó chịu, trên mặtdường như lộ ra một nụ cười lạnh hoàn toàn không hợp với hình tượngthanh nhã nhiều năm:”Anh cho rằng tôi khóc là vì anh?”
Miệng anh cong lên thành một vòng cung:”Chẳng lẽ—-không phải?”
“Tin tôi đi, dù cho có xếp hàng đến hệ ngân hà cũng không đến lượt anh.”
Chiếm Nam Huyền không tức giận trái lạicòn cười, chỉ là nụ cười sáng lạn trên môi kia không hợp chút nào vớicon ngươi lạnh băng:”Điều ấy tôi tin là thật, vị trí đầu tiên trong lòng cô mãi mãi là Chu Lâm Lộ? Vì thế cho nên dù thế nào cô cũng sẽ không mở miệng với tôi? Cho dù có chuyện gì cô mãi mãi vẫn chỉ đi tìm hắn, cóđúng như vậy không?”
Cô nghẹn cứng lại:”Tôi không hiểu ý anh.”
“Cô không hiểu, anh lạnh lùng cườinhạo:”Không phải là cô bảo Chu Lâm Lộ thu nhận Quách Như Khiêm sao? ÔnNoãn, cô càng ngày càng giỏi.”
Cô mất tự nhiên quay đầu đi chỗkhác:”Quách Như Khiêm có phần tham gia vào dự án kia, sau này khi ĐạiTrung thực hiện cũng cần nhân công, chuyện của bọn họ đâu liên quan gìtới tôi?”
“Cô còn nói dối tôi? Cô thông cảm chobọn họ, cô không muốn đuổi cùng giết tận, có thể! Nhưng tại sao khôngnói trực tiếp với tôi? Cô còn chưa mở miệng đã chắc chắn tôi không đồngý? Hay là cô thà đối địch với tôi còn hơn thiếu tôi nửa điểm ân tình? Cô cứ như vậy không muốn có bất kì gút mắc gì với tôi?”
Cô cắn môi, không nói một tiếng.
Nhìn gương mặt trốn tránh của cô khôngcó bất kì một ý định giải thích nào, sự cáu giận lạnh lẽo phút chốc từngực lan lên tận trên, anh cắn chặt môi chuyển dời tầm mắt, hai ngườivẫn không nhúc nhích, trong không gian rộng rãi yên lặng không tiếngđộng, vài phút sau anh đứng dậy khỏi ghế da, đột nhiên cầm lấy tập hồ sơ to đùng trên mặt bàn ném thẳng về phía cửa kính, trong tiếng “Bốp” vang lên anh cầm lấy chìa khóa xe bỏ đi.