Lấy tốc độ của nàng không thể đánh lại Na Tư, vậy chắc chắn không đạt đến 4 cấp, hay có thể còn là xuống thấp hơn nữa. Nghe như lời hắn, thế giới này không thiếu cường giả, năng lực của nàng đặt nơi đây không đáng để vào mắt.
Bất chợt dâng lên trong lòng cảm giác nhỏ bé, không thể khống chế vận mệnh làm Kỷ Tán Cẩm sinh ra một loại mãnh liệt nguy cơ. Nàng nắm chặt tay, khuôn mặt trầm trọng.
Na Tư thấy Kỷ Tán Cẩm im lặng, nhanh chóng an ủi nàng:
“Bất quá ta mới thành niên không lâu, ta sẽ nỗ lực hơn để tiến cấp.”
Na Tư nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí khẳng định.
“Bất quá, Cẩm nhi, người thật sự quá mỹ lệ. Ta chưa từng qua giống cái nào đẹp hơn người. Nên là…người có thể đừng để ý giống đực nào khác được không?”
Hắn có hàng vạn lời muốn diễn tả rằng nàng thực mỹ, mỹ giống như hư ảo không tồn tại trên đời này. Nhưng bây giờ hắn không biết nói một từ nào khác đủ để nói lên hết vẻ đẹp của nàng. Một đôi mắt tím phức tạp nhìn nàng, như vậy sẽ có rất nhiều giống đực tranh nàng với hắn. Dù biết đây là chuyện hiển nhiên, cõi lòng hắn vẫn là một trận mất mát.
Kỷ Tán Cẩm run rẩy khóe miệng. Xin lỗi, nàng còn không nghĩ đến tạo như vậy phiền phức lớn vào người.
Kỷ Tán Cẩm rút ra trong người một bao nhỏ đựng chất lỏng màu vàng. Nàng cắn vỡ ra, xoa đều lên khuôn mặt và làn da của chính mình. Làn da mịn màng trắng bị che đi. Chất lỏng nhanh chóng bám vào da biến da nàng trở nên nâu sẫm, không còn nhìn rõ nguyên bản màu da.
Đây đều là đồ hóa trang khi nàng làm nhiệm vụ, có khả năng bám rất tốt còn không gây hư hại cho làn da. Nhưng Kỷ Tán Cẩm quyết định hóa trang màu da không đơn giản như khi làm nhiệm vụ. Làn da bây giờ của nàng thậm chí còn đen hơn những giống cái ở đây.
Dù vậy nàng mang theo không nhiều, một lúc nào đó nàng phải chế một loại vật ngụy trang mới thay thế.
Kỷ Tán Cẩm cũng dùng lụa trắng đã giặt sạch sẽ quấn lên mắt. Che lại đôi mắt đen sắc bén.
Cả quá trình, Na Tư trợn mắt há mồm nhìn nàng. Quả thật như hai người khác nhau. Sợ rằng nếu không phải tận mắt thấy hắn căn bản cũng không nghĩ tới còn có loại này thao tác.
Nhìn Kỷ Tán Cẩm sau khi đã hóa trang trở nên khác hoàn toàn. Na Tư ý vị thâm trường nhìn nàng. Cái này giống cái…càng ở cùng nàng hắn càng nhận ra nàng không hề đơn giản.
Làm xong tất cả, Kỷ Tán Cẩm hướng đường cũ đi trở về. Nàng cũng không phản ứng Na Tư theo sau nàng, mặc dù tức giận vì hắn dám nhìn lén nàng nhưng dù sao bây giờ nàng đánh không lại hắn.
Na Tư suốt dọc đường theo sát nàng. Trên đường, họ còn bắt gặp một vài thú nhân, bọn họ đều mang vẻ mặt tìm tòi nhìn về phía Kỷ Tán Cẩm. Một số còn trêu đùa Na Tư:
“Na Tư, người thật sự muốn làm giống đực của nàng?”
Một thú nhân tên Á Hoãn dùng giọng điệu trêu cợt hỏi Na Tư, trên mặt là vẻ tiếc hận. Cấp bậc như Na Tư đủ để rất nhiều giống cái nguyện ý thu hắn làm bạn lữ, thế nhưng hắn lại đi theo cái này xấu giống cái, rất nhiều thú nhân đều thế hắn cảm thấy không đáng.”
“Đúng vậy. Đây là ta nguyện ý theo đuổi nàng.”
Na Tư lập tức khẳng định, đồng thời nhịn không được thấp thỏm nhìn về phía Kỷ Tán Cẩm.
Đáng tiếc nàng không có để tâm, vẫn bước về phía trước. Hắn bất đắc dĩ đuổi theo sau nàng.
Về đến nơi, Kỷ Tán Cẩm đến bên giường đá ngồi lên. Na Tư lập tức tiến đến, ngồi trươc mặt nàng. Khi nàng chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của nàng.
Kỷ Tán Cẩm lạnh nhạt cảnh cáo hắn:
“Làm gì?”
Khuôn mặt tuấn tú của Na Tư nhìn nàng thương tiếc.
“Cẩm nhi, để ta xem mắt của người.”
Khi nàng còn muốn hất tay hắn ra, hắn lại nói lời làm nàng sửng sốt:
“Nếu ta có thể tìm được người sớm hơn. Ta nhất định sẽ không để người phải chịu khổ như này.”