Người kia gật gật đầu: “Vì không muốn Đường công tử gặp những phiền toái không cần thiết nên ta đã thay Đường công tử xử lý những kẻ thừa thãi rồi.”
“Nói dễ nghe quá, chẳng qua cũng chỉ là một câu “Trước tiên giết hết những kẻ tranh giành với ta, rồi ta mới cướp của ngươi” mà thôi.” Tiêu Sắt khinh thường nói.
Người kia ngẩn người, sau đó bật cười: “Ngươi nói không sai.”
“Đây là đồ của thành Tuyết Nguyệt, cướp đồ của thành Tuyết Nguyệt, các hạ đã suy nghĩ xong rồi chứ?” Đường Liên hỏi
Người kia lắc đầu: “Xem ra ngươi vẫn chưa biết rốt cuộc bên trong nó là thứ gì, đó cũng không phải thứ thuộc về thành Tuyết Nguyệt. Chẳng qua các ngươi hành động nhanh hơn, giành được trước mà thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi biết bên trong có thứ gì?” Đường Liên hỏi
Ngươi kia bật cười, sau đó thở dài: “Là ma vật.”
“Có lẽ các hạ đã quên rồi.” Tiêu Sắt đột nhiên nói. “Hiện giờ chuyện quan trọng nhất trong Mỹ Nhân trang này là ván cược của tại hạ, nếu như các hạ không có hứng thú với ván cược của ta, vậy xin mời về trước.”
“Ván cược ư?”
“Cược sống chết.”
Thiên Nữ Nhụy cười khẽ: “Đúng vậy, trong Mỹ Nhân trang rất hiếm khi gặp cược sống chết. Người tới nơi này đều giắt hông vạn lượng, ai nấy cũng là cường hào một phương, sao có thể tham gia vào ván cược chỉ những kẻ liều mạng mới tham gia vào này chứ?”
“Ta là kiếm khách.” Người kia giơ thanh ngọc kiếm của mình ra trước mắt. “Nắm giữ sống chết của ta chỉ có kiếm, chứ không phải mấy viên xúc xắc. Nhưng đêm nay ta đồng ý cùng hai người các ngươi chơi trò này, nếu như hai người thắng ta, vậy ta sẽ cho các ngươi thêm một đêm nữa.”
“Một đêm nữa ư?” Tiêu Sắt cười nhạt. “Ngươi tự tin quá rồi đấy.”
“Tự tin hay không, cứ thử sẽ biết.” Người kia vung tay phải lên, bộ xúc xắc bên trên chiếc bàn gỗ tử đàn đằng xa đồng loạt bay về phía này, rơi gọn vào trong tay hắn.
“Cách không lấy vật?” Đường Liên nhíu mày
“Công phu ảo thuật của thuật sĩ giang hồ chuyên để diễn trò mà ngươi cũng dùng.” Tiêu Sắt khinh thường nói, rồi tự mình kéo ghế chậm rãi ngồi xuống, quay đầu liếc mắt nhìn Đường Liên thấy hắn vẫn ngây người đứng đó, đành bất đắc dĩ dùng sức vỗ vỗ ghế.
“Sao vậy?” Đường Liên không hiểu hỏi hắn.
Tiêu Sắt chán nản nói: “Tới ngồi chứ làm gì, đám người thành Tuyết Nguyệt các ngươi trong đầu chẳng có gì khác ngoài chém chém giết giết.”
“À được.” Đường Liên vội vàng chạy tới.
Người kia lắc lắc lọ đựng xúc xắc, nói thẳng: “Một ván quyết định thắng thua. Các ngươi thắng, ta đi. Ta thắng, để đồ lại, các ngươi vẫn có thể đi.”
“Nghe có vẻ rất công bằng, chí ít là không cần biết kết quả thế nào, cũng không cần để mạng lại.” Tiêu Sắt liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lọ đựng xúc xắc.
Người kia bật cười: “Không ngờ công tử lại là dân cờ bạc. Trước đó thấy công tử có vẻ chẳng quan tâm chuyện gì trên đời, nhưng không ngờ khi ngồi lên chiếu bạc, phong thái lại hoàn toàn thay đổi.”
Ánh mắt Tiêu Sắt vẫn nhìn chằm chằm lọ xúc xắc như cũ, không buồn ngẩng đầu: “Ta từng cá cược ba ngày ba đêm liên tiếp tại sòng bạc Thiên Kim đài lớn nhất Đế Đô, cuối cùng thắng được một tòa thành trì, ngươi có tin không?”
“Thiên Kim đài chính là sòng bạc đứng đầu nước Bắc Ly, dù là Mỹ Nhân trang cũng không thể sánh bằng, đừng nói là một thành, dù có thắng được hẳn một nước nhỏ cũng không phải không thể xảy ra.” Người kia lạnh lùng nói.
Tiêu Sắt nhếch môi: “Nói thật dễ nghe, rõ ràng ngươi cũng không tin.”
Lọ xúc xắc trong tay người kia đổ sụp xuống mặt bàn: “Tai nghe là giả, mắt nhìn thấy mới là thật. Công tử đã có thể cược thắng một tòa thành, như vậy thuật đánh bạc chắc hẳn kinh người, vậy …”
“Năm năm sáu, mười sáu đểm, đặt lớn.” Đường Liên ngồi cạnh nhắc nhở. Hắn là cao thủ ám khí, năng lực nghe tiếng gió để nhận biết đã đạt tới đỉnh điểm, đối với hắn chuyện nghe xúc xắc này quá đơn giản.
“Đám người giang hồ các ngươi…” Tiêu Sắt lắc đầu thở dài. “Đúng là chẳng hiểu tình thú là gì. Trong đánh bạc, thú vị nhất chính là chữ “cược”, nếu như kết quả đã dự đoán trước được, thế thì ván cược này còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Công tử nói rất có lý.” Người kia gật đầu.
“Thế ngươi muốn đặt cái gì?” Đường Liên vội la lên.
“Năm năm sáu.” Tiêu Sắt khoanh tay, sống lưng ưỡn thẳng, nhàn nhã đáp, “Ta đặt lớn.”
“Ngươi…” Đường Liên bực bội.
Ngón tay người kia gõ nhẹ vào đỉnh lọ xúc xắc. “Đặt rồi thì bỏ tay.”
“Không được!” Thiên Nữ Nhụy và Đường Liên đồng thời kinh hô một tiếng. Mặc dù người kia chỉ gõ nhẹ, nhưng hai người đều nhìn ra lực đánh ra chính là chiêu Toái Không Chỉ của Phật gia. Bạch mã võ tăng Giới Không từng dùng Toái Không Chỉ giết người, bề ngoài người kia nhìn không hề bị thương tổn, nhưng lục phủ ngũ tạng đều đã vỡ nát toàn bộ. Người kia dùng một đòn như vậy, xúc xắc bên trong lọ rốt cuộc biến hóa thế nào thì Đường Liên cũng không cách nào suy đoán nổi.
“Đương nhiên là không được.” Tiêu Sắt đứng lên, cười nói, “Đã là cá cược, sao có thể dễ dàng như vậy được?”
“Công tử muốn thay đổi không?” Người kia hỏi.
“Thay đổi ư?” Tiêu Sắt đột nhiên đưa tay tóm lại lọ xúc xắc, “Cái gọi là đánh cược tất thắng, chính là tự tin mình sẽ thắng, khi ngươi tự tin mình sẽ thắng, vậy….”
“Ngươi nhất định sẽ thắng!” Tiêu Sắt nhấc lọ đựng xúc xắc lên.
Mọi người có mặt tại hiện trường đều ngạc nhiên.
Dưới lực đạo của người kia, ba viên xúc xắc sớm đã sớm hóa thành bột phấn, không thể phân biệt lớn nhỏ, ngay cả điểm số bao nhiêu cũng không còn, cho dù ngươi đặt lớn hay nhỏ cũng đều thua, coi như đáp án của ngươi vô dụng. Thế nhưng, khi bụi phấn bị thổi bay, cảnh tượng bên dưới bột phấn khiến người kia cũng bất ngờ.
“Cái này…” Người đó nhíu mày.
Đám bột phấn lưu lại trên khăn trải bàn những đốm nhỏ, sắp xếp thành điểm số rõ ràng, theo thứ từ là….
“Năm, năm, sáu…” Đường Liên vui vẻ nói.