Cậu thiếu niên thấy cô cứ cúi đầu xuống mãi, ngập ngừng hỏi: “… Không khỏe sao?”
Trương Mạn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không có đâu, chỉ là tối hôm qua ngủ không được ngon, giờ hơi mệt thôi.”
Lý Duy gật đầu, lại từ trong balo lấy ra một quyển sách bài tập, là một quyển bài tập Vật lí cấp ba, nhìn qua có chút cũ.
“Đây là sách ngày trước tôi từng dùng qua, bên trên có rất nhiều chú thích của tôi, cậu có thể mang về đọc trước. Trả tiền thì không cần, bình thường ở trường những chuyện tôi không tiện làm, hi vọng cậu có thể giúp tôi một chút. Cuối tuần này cậu đến nhà tôi đi, mỗi ngày ba tiếng, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một bài kiến thức cơ bản của học kì này. Nội dung của hai chương Chuyển động học và Cơ học tương đối đơn giản, ước chừng một tháng là có thể học xong.”
Lý Duy học Vật lí vô cùng siêu, bây giờ anh đang xem sách《Cơ học lượng tử》một trong ba nhánh lớn của bộ môn Lý luận Vật lí, mấy thứ dễ dàng như ‘Ba định luật của Newton’ này nọ lọ chai, đoán chừng từ hồi còn rất nhỏ anh đã thuộc nằm lòng rồi.
Anh đã nói xong nhưng Trương Mạn vẫn không phản ứng lại, chỉ chống má nhìn anh, anh cho rằng cô đang thẩn thơ. Tuy nhiên anh không muốn nói lại lần nữa, cau mày xoay người, tự mình đọc sách của mình.
Trương Mạn đương thất thần, bởi vì kể từ khi cô sống lại cho tới nay, đây là câu nói dài nhất mà cô nghe được từ miệng anh.
Thật ra giọng anh rất êm tai, vừa trầm thấp, còn mang theo chút khàn khàn, không hề tương xứng với vẻ ngoài tinh xảo đẹp đẽ của anh.
Trương Mạn nghĩ bụng, nếu mỗi ngày anh đều nói nhiều như thế này, thật là tốt.
…
Thứ sáu là tới lượt Trương Mạn trực nhật, cô ở lại phòng học, vừa quét dọn phòng vừa thả hồn theo mây. Ngày mai cô phải đến nhà Lý Duy học kèm, mặc dù đây là chuyện cô đã từng làm như cơm bữa ở kiếp trước, nhưng rất nhiều việc vụn vặt cô không thể nhớ ra. Bây giờ tâm lí của cô so với trước kia thay đổi quá nhiều, cô muốn đem hết thảy những thứ tốt đẹp trên đời này bù đắp cho anh, lại lo lắng anh sẽ không thích cô như vậy.
Cô cẩn thận nhớ lại những chi tiết nhỏ vụn mà trước kia hai người ở bên nhau.
Đó là ngày đầu tiên của học kì mới, điểm thi môn Lí của cô thuộc đối tượng đứng nhất từ dưới đếm lên, chủ nhiệm lớp Lưu Chí Quân thông báo với toàn thể học sinh rằng, nếu như học sinh nào có tổng phẩy của học kì sau không lọt vào top 30 thì sẽ bị chuyển đến lớp thường.
Chủ nhiệm lớp xếp học sinh giỏi và học sinh yếu kém ngồi vào một tổ, một học sinh giỏi sẽ kèm một học sinh yếu kém, và cô đang ngồi cùng bàn với Lý Duy, rất tự nhiên bị chuyển sang tổ khác.
Khi đó hễ đến cuối tuần là giáo viên lại tổ chức làm kiểm tra, có điều cô sẽ không làm mà cầm theo bài thi đi tới chỗ Lý Duy nghe anh giảng bài.
Mới đầu Lý Duy cũng lạnh lùng giống giờ vậy, mà cô cũng không khác gì anh, đối với thành tích của mình chỉ có thể sốt ruột suông mà đối với cuộc sống của anh cô không hề hứng thú. Hồi mới bắt đầu bọn họ một người hỏi một người đáp, thảo luận đề Vật lí, chưa từng nói thêm nửa câu gì khác.
Tại sao sau đó bọn họ lại trở nên quen thuộc nhỉ? Từ khi nào thì anh thích cô?
Trương Mạn đang nghĩ đến nhập hồn nhập thần thì nghe thấy có người gọi cô.
Cô lấy lại tinh thần, hóa ra là Trần Phi Nhi.
“Mạn Mạn, Mạn Mạn? Nghĩ cái gì mà treo hồn theo mây vậy?” Trần Phi Nhi đưa tay huơ huơ trước mắt cô, sắc mặt có chút nghiêm túc.
“Không có gì cả, sao vậy?” Trương Mạn nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô ấy bèn dựng cây chổi qua một bên nghe cô ấy nói.
Trần Phi Nhi cầm tay áo vò vò, im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi cũng không biết nên nói làm sao nữa… Mạn Mạn, cái người ngồi cùng bàn với cậu đúng là Lý Duy chứ nhỉ? Tôi hỏi cậu nè, cậu thật sự thích cậu ta sao? Cậu có thể không thích cậu ta không?”
Cô ấy nghe được dăm ba lời đồn không hay lắm, mặc dù chưa hề chứng minh đó là đúng hay sai, nhưng luôn có cảm giác cậu bạn Lý Duy này là lạ.
Trương Mạn nghe cô ấy nói vậy trái tim như lội một vòng quanh quỷ môn quan.
Cho nên đây là muốn nói, luôn có một vài người quen biết Lý Duy từ bé biết cả những chuyện anh đã từng làm. Lúc Lý Duy vừa đến trường, nhận được quá nhiều sự quan tâm, mấy ngày vừa qua, ngay cả Trương Mạn cũng không đếm xuể tổng cộng anh đã nhận được bao nhiêu phong thư tình.
Anh càng được chú ý thì những tin đồn về anh sẽ lan truyền càng nhanh.
Trương Mạn nhớ lại anh của mỗi lần nhận được thư tình thì, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai, liền cảm thấy trái tim đau như bị kim đâm vào.
“Phi Nhi, tôi biết cậu muốn nói chuyện gì, chuyện của anh ấy tôi đều biết cả, tôi không để ý.”
Trương Mạn nhìn cô ấy, nghiêm túc nói ra câu kia.
Trần Phi Nhi nhìn cô hồi lâu, nuốt xuống lời bên miệng, đặng nói với cô rằng, “Mạn Mạn, nếu cậu đã thích như vậy, vậy tôi ủng hộ cậu. Có điều, nếu có một ngày nào đó cậu không thích cậu ta nữa, thì nhất định phải buông tay đó, có được không? Tuyệt đối đừng để bản thân bị thương.”
Trương Mạn vuốt mái tóc của cô ấy, không nói gì cả, nhưng trong lòng đã xuất hiện hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.