Con trai lão Bạch do dự một chút, lại mở miệng nói: “Cho nên tôi cũng có thể được loại bỏ hiềm nghi phải không? Thứ nhất, phần đồ ăn đó nhìn qua không bị động vào, ông chủ Bạch không có ăn. Thứ hai, cho dù ông ta có ăn, thì phải mất ba tiếng, độc ánh trăng sáng mới phát tác. Tôi giao cơm lúc 12:30, nếu trúng độc của tôi thì ông ta phải chết sau 3:30, nhưng người giúp việc đã phát hiện ra ông ta chết lúc 3:10…”
“Ừm.”- Cố Lương nói: “Người hầu gái đã thừa nhận rằng cô ta đã cho một chất độc gọi là nốt chu sa vào trong bữa ăn của nạn nhân. Nếu chết vì độc chu sa thì giữa hàng lông mày của người chết phải có nốt chu sa, nhưng ông chủ Bạch không có. Điều này cũng có thể cho thấy rằng ông ta đã không ăn phần thức ăn đó.”
Con trai lão Bạch hít một hơi dài, nhịn không được hỏi: “Ông ta không uống canh gà của anh, cũng không ăn đồ ăn mà tôi và hầu gái đã bỏ độc, vậy… chỉ còn lại anh trai lão Bạch? Hung thủ chính là anh trai của ông ta sao?”
Cố Lương không trả lời, vẻ mặt có chút từ chối cho ý kiến.
Con trai lão Bạch nhìn anh ngập ngừng: “Nếu không phải là gã ấy thì còn có thể là ai được nữa?”
Cố Lương hỏi ngược lại nó: “Vậy cậu nghĩ thủ pháp gây án của anh trai lão Bạch là gì?”
Con trai lão Bạch nói: “Tất cả chúng tôi đều đã thừa nhận những loại thuốc còn lại, chỉ có gã ấy chưa thừa nhận thứ gì, nhưng thuốc giả chết chỉ có thể là từ gã ấy. Thứ mà gã ấy có là thuốc giả chết, không phải thuốc độc. Vừa rồi——”
Con trai lão Bạch nhìn Dương Dạ đang nghịch máy ảnh nói: “Bạn gái Hoàng, không phải vừa rồi chúng ta cùng điều tra trong phòng anh trai ông chủ Bạch sao? Chúng tôi tìm thấy vé tàu và thông tin gã ấy đã được người khác nhận nuôi từ khi còn nhỏ. Như vậy, người anh trai không lớn lên cùng với ông chủ, và vé tàu cho thấy người anh trai chỉ mới đến biệt thự này ngày hôm qua.”
“Ừ.”- Dương Dạ gật đầu nhìn Cố Lương, “Vì vậy chúng tôi phán đoán rằng anh trai lão Bạch tuy là người thân của ông chủ Bạch, nhưng sự hiểu biết về người em trai mình lại không bằng hầu gái, thậm chí còn không bằng anh. Gã ấy không biết thói quen ăn uống ông chủ, ví dụ như mỗi ngày đều uống canh gà hay gì đó. Ông chủ Bạch có lẽ cũng không tin tưởng gã nên sẽ không một mình gặp gã và ăn đồ ăn mà gã chuẩn bị. Cho nên gã không có cách nào để hạ độc ông chủ Bạch. Dựa vào đặc điểm tính cách, gã không thể bỏ thuốc độc vào mọi thứ vì gã không muốn giết bất cứ ai khác, vì thế…”
“Anh trai lão Bạch chỉ có thể thêm thuốc giả chết vào tất cả các món ăn. Thuốc này sẽ không gây hại đến ai, nhưng chỉ làm cho mọi người ngất đi tạm thời. Sau khi mọi người bất tỉnh, gã lấy dao từ trong bếp đi lên tầng hai, thừa lúc ông chủ Bạch bất tỉnh thì dùng dao giết chết ông ta. Đó chắc là kế hoạch của gã. Phải nói rằng kế hoạch này rất hay, vừa có thể đảm bảo rằng ông chủ Bạch không có phản kháng, để gã thành công trong một nhát, mà còn chắc chắn rằng quá trình giết người của mình không bị quấy nhiễu, không bị chứng kiến, bởi vì tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái hôn mê.”
Nghe vậy, Cố Lương nhíu mày, hiển nhiên trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Lại nghe Dương Dạ khẳng định một cách chắc chắn: “Theo phương pháp loại trừ, chỉ có thể là anh trai lão Bạch. Ông chủ Bạch không đụng vào một thứ gì có độc nên chỉ có thể bị một dao đâm chết. Lúc nào tập trung ở phòng thảo luận, tôi sẽ lừa gã ta một chút. Chúng ta sẽ nói ông chủ Bạch chảy máu rất ít, cho nên lúc bị đâm dao, sớm đã chết trước đó rồi. Chúng ta xem gã ta có phản ứng như thế nào, xem gã có thừa nhận mình đã đâm dao hay không.”
Cố Lương: “Nhưng máu của ông ta thực sự chảy rất ít. Cậu giải thích thế nào về điều đó?”
Dương Dạ nói: “Thuốc giả chết sở dĩ có thể khiến một người chết giả là do quá trình trao đổi chất của người đó bị chậm lại đến gần như không có. Có lẽ máu ông ta chảy rất ít là do liên quan đến thuốc giả chết. Hoặc nếu lưỡi dao đâm thủng phổi hay gì đó thì sẽ không chảy nhiều máu, nhưng có thể làm người ta chết vì nghẹt thở. Trò chơi này của chúng ta có vẻ như hiện tại không có pháp y nào và cũng không nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi nên mọi thứ chỉ là suy đoán. Vấn đề duy nhất bây giờ là tôi không biết làm sao ông chủ Bạch có thể uống thuốc giả chết vào. Chúng ta sẽ tìm manh mối sau.”
Cố Lương cau mày muốn hỏi thêm gì đó.
Dương Dạ đưa tay đỡ kính một cái.
Ánh mặt trời chiếu vào ban công bán mở, chiếu rọi trên tròng kính.
Đồng tử Cố Lương co rút lại, không nói nữa.
Dương Dạ cười hỏi Cố Lương: “Luật sư Trương, anh nghĩ thế nào?”
Cố Lương đành phải nói: “Nếu không tìm được những chất độc khác hay gì đó, thật sự chỉ có thể là gã ấy.”
Dương Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Kịch bản này ở cấp độ đơn giản. Tôi không nghĩ rằng mọi người có thể chuẩn bị hai thủ pháp gây án, ngoại trừ gã ta.”
Sau khi cả ba bàn bạc một lúc, con trai lão Bạch vẫy tay chào hai người rồi đi lên lầu.
Cố Lương nhìn lên lầu hai một cái, sau khi thấy nó đã vào phòng liền lấy ra hai mặt của hộp giấy về độc ánh trăng sáng, sắp xếp hoàn chỉnh rồi để Dương Dạ chụp ảnh.
Dương Dạ không kịp nhận lấy hộp giấy, chỉ nhìn Cố Lương cười.
“Cậu cười cái gì?”- Cố Lương hỏi.
“Không có gì.”- Dương Dạ lại đỡ kính, “Chỉ là cảm thấy tôi với anh phối hợp cũng rất ăn ý. Ngoài ra… dáng vẻ khi nói chuyện của anh, rất hài hước.”
Cố Lương nhíu mày: “Cậu tới đây để phá án hay là đến xem kịch?”
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Dạ: Lương Lương, dáng vẻ khi nói chuyện của anh vô cùng vô cùng đẹp.
– Các chi tiết đều đã cho cả rồi, và gợi ý cũng vô cùng rõ ràng, mọi người chắc đã đoán được ai là hung thủ rồi nhỉ?
