Bọn thái giám sợ đắc tội Thanh Hà, hành động thực tế:
“Ngựa gỗ này, ngài để lại, chiều mai tới lấy, bảo đảm ngài nhận cái mới tinh. Còn bạc, ngài có thể đưa bao nhiêu liền thu bấy nhiêu, không đủ chúng ta bỏ ra cho ngài!”
Thanh Hà dừng lại “biểu diễn động tác”, quay đầu nhìn về phía thái giám nói chuyện, cảm kích nói:
“Với phần tâm ý này, cho dù không làm được chuyện, có bằng hữu như ngài, ta cũng không hối tiếc!”
Tiết Dao nghe được sửng sốt một chút. Không nghĩ tới Thanh Hà nhãi con lại đi một vòng lớn như vậy muốn đòi ân tình. Cũng không chỉ là đối với Lưu thúc, mà là đối với đám thái giám.
Xem ra, Thanh Hà chính là diễn cho tất cả mọi người xem. Hắn quyết tâm muốn thu hồi ân tình bỏ ra hai năm qua. Bây giờ cũng coi như là đạt thành mục đích. HunhHn786
Tiết Dao hơi cảm thấy xoắn xuýt. Việc này, kỳ thực chỉ cần ba phải cái nào cũng được làm bộ là xong. Ý tứ giảm chút tiền công liền xong việc, kết quả Thanh Hà vận dụng nhiều người như vậy, cũng coi như là bỏ ra vốn lớn.
Sau đó, Thanh Hà cùng Tiết Dao lén lút thương lượng, dự định bỏ ra một lượng bạc, hai đứa mỗi người một nửa. Cũng chính là Tiết Dao bỏ ra nửa xâu tiền.
(Cổ đại 1 lượng bạc = 1000 văn tiền đồng= 1 quan hay 1 điếu tiền. Quan và điếu đều nghĩa là “xâu”, ý nói là một xâu tiền đồng loại tiền có đục lỗ ở giữa. 1 lượng vàng = 10 lượng bạc).
Giá tiền này phi thường phù hợp ý Tiết Dao, cho dù phải bỏ ra một lượng bạc hắn cũng có thể tiếp thu. Tiết Dao không thể sảng khoái đáp ứng ngay. Quá sảng khoái sẽ làm Thanh Hà cảm thấy hắn chiếm tiện nghi, liền phải nợ ân tình. Vì vậy Tiết Dao giả vờ khó xử nói:
“Ca ca cũng là biết nhà ta cho ta mỗi tháng tổng cộng tám trăm văn tiền, tháng này đã tiêu hết…”
“Ai! Vốn là tên kia định giá muốn 4 lượng bạc. Ca ca mặt mũi đều không thèm đến xỉa mới lấy được chút ơn huệ này. Ngươi cũng đừng khóc than! Số tiền kia ngươi xin cha mẹ cũng được, ngươi đòi cũng được, tìm người mượn cũng được, nhất định phải gọp đủ cho ta!”
Thanh Hà lại nói:
“Ngươi cho rằng ca ca đây dễ dàng? Trở về xin tiền sẽ bị giáo huấn nữa, ai bảo ta đã gây họa chứ? Cũng đừng làm phiền ta, sảng khoái chút đi!”
Tiết Dao lúc này mới vẻ mặt phiền muộn đáp ứng.
Ngày hôm sau, hai người cùng đi lấy ngựa gỗ, đưa ra một lượng bạc.
Bọn thái giám vui cười hớn hở nhận lấy, cũng không trở mặt. Đoán chừng là sớm đoán được Thanh Hà chỉ có thể bỏ ra bao nhiêu đó.
Thợ mộc đảm nhiệm công việc sửa chữa không phải Lưu thúc. Lưu thúc rất có thể bị bọn thái giám trị tội rồi. Hắn không ở đây, Tiết Dao cùng Thanh Hà tự hiểu cũng không hỏi.
Tiết Dao tỉ mỉ quan sát đuôi cùng tai ngựa gỗ, hoàn toàn không nhìn ra vết tích. Tay nghề thợ thủ công trong cung quả thực điêu luyện sắc sảo. Màu nước sơn cũng đã hơ cho khô, nhìn vào không có chỗ khác biệt gây ra chú ý, chỉ là toàn bộ ngựa gỗ nhìn mới tinh. Phỏng chừng Thất hoàng tử và cung nữ cũng không bắt lỗi được.
Hai người cảm ơn người Nội Quan Giám, liền đi Thanh Khung Điện.
Thanh Hà không chịu tiến vào điện, chỉ dám ở bên ngoài chờ. Dù sao đắc tội Thất hoàng tử, hắn cho là có thể không lộ diện liền không lộ diện, để tránh khỏi thêm ấn tượng.
Tiết Dao cũng không có ý định dẫn hắn cùng đi vào. Từ việc sửa chữa ngựa gỗ đã nhìn ra, Thanh Hà không phải người làm nên chuyện. Cho hắn cùng vào khả năng thêm chuyện xấu. Còn không bằng một mình Tiết Dao tự mình làm cẩn thận.
Lúc này tới cửa, Tiết Dao cố ý đợi đi trễ hơn lần trước một chút, đợi một khắc mới nhờ nội thị thông báo, để tránh khỏi quấy rầy tiểu Hoàng tử nghỉ trưa.
Cũng như lần trước, hắn được đưa vào phòng khách chờ.
Mà lần này, Tịch Phi nương nương nghe nói thư đồng Tam hoàng tử đếm trả ngựa gỗ đã sửa chữa xong, liền đích thân đến phòng khách gặp mặt.
Tiết Dao cho là gặp được Nghi Thu cô cô. Cho nên vừa thấy có người vào cửa, hắn liền nở nụ cười sáng sủa ngẩng đầu lên chào hỏi. Thình lình vẻ đẹp của Tịch Phi đập vào mắt, Tiết Dao chấn động rồi.
Tịch Phi mười lăm tuổi bị tiến cống cho hoàng đế Đại Tề, mười bảy tuổi sinh con trai, bây giờ hai mươi tuổi. Dung mạo vóc dáng Tịch Phi như thiếu nữ, chưa qua trang điểm mà da trắng mịn như mỡ đông, ngũ quan tinh xảo vô cùng.
Nàng là người Ba Tư tiến cống, phong thái lại không nhìn sự khác biệt của ngoại tộc. Bên trong là váy trắng như tuyết, bên ngoài là áo choàng dài xanh lá cây thanh lịch. Vẻ đẹp Đông Phương hoàn toàn được làm nổi bật lên.
Nhìn kỹ có thể nhận ra được đường nét khuôn mặt cùng màu mắt nâu khác hẳn người Hán.
Tiết Dao chỉ bị đôi mắt đẹp nhìn lướt qua, đại não liền trống rỗng một chút. Hắn đem đầu hạ thấp, khom người thỉnh an.
“Không cần đa lễ.”
Tịch Phi biểu tình lạnh lùng đi qua trước mặt Tiết Dao, nói:
“Người của Tam hoàng tử điện hạ đều là khách quý, Bổn cung không dám nhận.”
Nàng không có đi kiểm tra ngựa gỗ, trực tiếp đi tới ghế ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiết Dao:
“Bệ hạ nói Tam hoàng tử rất hối hận, là thật sự sao? Nếu như Tam hoàng tử còn chưa có ném đủ, ngươi liền đem ngựa gỗ đi Lâm Phù cung, cho Tam hoàng tử điện hạ ném đủ. Ta chỉ trông mong hắn ném ngựa gỗ hả giận thì thôi. Lão Thất còn nhỏ, có thể không chịu nổi hắn làm hỏng ngựa gỗ hai lần.”
Tiết Dao không nghĩ tới vị tiểu tiên nữ này cũng nóng tính. Lần trước chỉ là vừa vặn nàng không ở trong cung, mới không tự mình tính sổ hắn. Bây giờ có thể coi như thấy lưỡi thương.
Đây cũng là bình thường. Con trai nàng tuổi nhỏ bị Tam hoàng tử cùng một đám người bắt nạt, người làm mẹ khẳng định không thể nào tiếp thu được.
Suy nghĩ một chút, Tiết Dao khom người đáp lời:
“Tam hoàng tử điện hạ vạn phần hối hận. Biết mình đùa giỡn quá mức, hai ngày nay đều tại thư phòng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, chép sách tự hối lỗi.”
Tịch phi vẫn là sắc mặt không thích, cụp mắt, lạnh nhạt nói:
“Thì ra là chép sách à? Khó trách không rảnh tự mình đứng ra, phái đứa nhỏ như thế đến trước mặt của ta xoắn xuýt. Ta còn nghĩ hắn ghi hận Hoàng thượng trách cứ đó. Ngược lại là Đông Phi hôm qua mời ta cùng… Khụ…”
Nàng nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ho khan một trận. Cung nữ vội vàng nâng chén trà đưa lên.
Tịch Phi tựa hồ choáng váng đầu. Một tay đỡ trán, một tay đẩy chén trà ra, nàng nhắm hai mắt thở dốc. Dáng dấp này giống Tây Thi bị bệnh, thực làm người ta đau lòng.
Tiết Dao bởi vì nàng dáng dấp kia, nhớ lại nguyên tác có một tình tiết. Sau khi Tam hoàng tử đắc tội Thất hoàng tử xong, mẹ đẻ Tam hoàng tử là Đông Phi tự mình đến Thanh Khung Điện bồi tội, còn mời Tịch Phi cùng xem diễn.
Tiết Dao nghĩ tới đây, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Đoạn này trong nội dung tiểu thuyết là Đông Phi giả vờ hổ thẹn, đưa rất nhiều lễ vật lấy lòng Tịch Phi, trong đó có một túi hương an thần.
Như truyện có cung đấu nội dung đều giống nhau. Túi hương đeo bên mình thân thể sẽ có mùi thơm thiên nhiên. Nhưng trên thực tế trong túi hương có thêm dược liệu độc. Cuối cùng dẫn đến Tịch Phi sau đó không lâu mang thai đẻ non, công chúa sinh hạ không đủ một tháng liền chết.
Cái này cũng là tội Tam hoàng tử cùng mẫu phi bắt nạt nam chính.
Tiết Dao thấy đây là một cơ hội. Nếu như có thể thuận lợi nhắc nhở Tịch Phi bỏ túi hương kia, không chỉ có thể thu được sự tin tưởng của Tịch Phi, hơn nữa còn có thể cứu bé gái kia một cái mạng. Không biết có thể kiếm bao nhiêu điểm tẩy trắng.
Nhưng mà, nếu như mật báo với Tịch Phi, nội dung tiểu thuyết sẽ bị thay đổi quá lớn. Thất hoàng tử bỗng dưng có thêm một muội muội.
Tiết Dao lo lắng có thể bởi vì thay đổi nội dung mà mình bị trừng phạt hay không. Huống chi, hắn có chứng cớ gì chứng minh thành phần dược liệu trong túi hương có độc?
Nguyên tác cả thái y cũng không tra ra được. Hắn một đứa trẻ tám tuổi có sức thuyết phục sao?