Lần này hai người phối hợp càng thêm ăn ý, hơn nữa thanh đao trong tay Trình Hoài Tiềm vô cùng sắc bén, nhanh gọn xử lý xong một tên Man tộc, phế bỏ ba tên còn lại.
Trình Hoài Tiềm chỉ chỉ ba tên đã phế trên mặt đất ý bảo Hạ Thụy Trạch giải quyết.
Hạ Thuỵ Trạch ra tay, nhanh chóng kết liễu từng tên.
Bất quá lần này cũng không xuất hiện bảo rương.
Hạ Thụy Trạch có chút mất mát, nhưng Trình Hoài Tiềm đã tập mãi thành quen.
Lúc này đã là giữa trưa, từ sáng đến trưa hai người hợp tác xử lý xong mười mấy tên Man tộc, chiến tích bất phàm, nhưng cũng làm cho đám Man tộc trở nên cảnh giác.
Thời điểm Trình Hoài Tiềm một lần nữa rời khỏi tiểu viện đi “câu”, phát hiện ra đám Man tộc còn lại bắt đầu tụ tập với nhau, thậm chí có đội ngũ còn tập trung hơn mười người, rất khó tìm được một tiểu đội có ít nhân số.
Dưới sự trợ giúp của Hạ Thụy Trạch, Trình Hoài Tiềm cuối cùng quyết định chọn một đội có 8 binh lính Man tộc, tuy là tổ tám người, nhưng bên trong kỳ thật có hai tiểu đầu mục, một tên mang theo bốn thủ hạ phòng vệ, tên còn lại mang theo hai chiến sĩ công kích.
Quá trình chiến đấu lần này gian khổ không ít, dù sao Man tộc người đông thế mạnh.
Nếu không nhờ Trình Hoài Tiềm trước đó giết chết số lượng lớn Man tộc, tố chất thân thể gia tăng, thậm chí đạt tới trình độ có thể nghiền áp binh sĩ Man tộc bình thường, cộng thêm khả năng bắn tên của Hạ Thụy Trạch được đề cao, cơ hồ là một kích trí mạng, hai người căn bản sẽ không dám khiêu chiến đội ngũ tám người thế này.
Trong quá trình chiến đấu, Trình Hoài Tiềm phát hiện một tên Man tộc chuẩn bị bỏ qua anh đi đến tửu lâu tìm Hạ Thụy Trạch gây phiền toái, Trịnh Hoài Tiềm cưỡng chế thoát khỏi vòng vây, phóng qua tường vây ngăn lại tên Man tộc kia, nhanh chóng giải quyết hắn trước tiên.
Đến cuối cùng, toàn bộ mũi tên của Hạ Thụy Trạch đã hao hết, trên người Trình Hoài Tiềm cũng tăng thêm hai miệng vết thương, hai người rốt cuộc cũng giải quyết xong tất cả kẻ địch.
Cuộc chiến kết thúc, Trình Hoài Tiềm ngồi ở bậc thềm trong sân thở dốc, lấy ra bình nước Hạ Thụy Trạch cho mình, một hơi uống cạn, lúc này mới cảm thấy cơ thể được bổ sung lại chút thể lực.
Lần này Trình Hoài Tiềm giết chết một tiểu đầu mục cùng bốn chiến sĩ Man tộc, Hạ Thụy Trạch giải quyết một tiểu đầu mục cùng hai chiến sĩ Man tộc.
Kỳ thật dựa theo kế hoạch của Trình Hoài Tiềm, hai người tốt nhất nên chia đều chiến tích, nhưng Hạ Thụy Trạch một lòng làm phụ trợ, tận lực đem chuyện giết Man tộc để lại cho anh, hơn nữa lần này địch nhân khá nhiều, Trình Hoài Tiềm không kịp để lại kẻ bị thương cho Hạ Thụy Trạch giải quyết, vì vậy cuối cùng bản thân chiếm được nhiều chiến tích nhất.
Nghĩ đến đây Trình Hoài Tiềm ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà tửu lâu Cát Tường, cửa thông gió nhỏ xíu lộ ra đôi mắt của Hạ Thụy Trạch, cậu đang vô cùng cẩn thận tra xét hoàn cảnh xung quanh, để anh có thể an tâm nghỉ ngơi.
Trong lòng không khỏi tràn ra cảm giác ấm áp, Trình Hoài Tiềm nắm chặt tay, cảm thụ được lực lượng mênh mông cuồn cuộn trong người, âm thầm hạ quyết tâm.
Rất nhanh bảo rương mới đã hiện ra, lần này Trình Hoài Tiềm thu được một rương sắt màu trắng, Hạ Thụy Trạch được một rương sắt màu trắng cùng một rương gỗ màu nâu.
Hai người nhận ra, giết tiểu đầu mục Man tộc đại khái sẽ xuất hiện rương sắt màu trắng, bên trong khả năng sẽ có đồ vật phẩm cấp tốt, còn binh lính Man tộc phổ thông sẽ có xác xuất tuôn ra rương gỗ, bên trong đa phần là vật phẩm không có phẩm cấp, nhưng tính thực dụng không tồi.
Trịnh Hoài Tiềm nhìn thu hoạch của mình, lại nhìn của Hạ Thụy Trạch, bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với tổng kết trước đó của mình.
Anh thế nào lại cảm thấy, vị trên lầu kia dường như tự mang theo thuộc tính may mắn, giết chết binh lính Man tộc bình thường cũng có khả năng xuất hiện rương gỗ khá cao?
Nhìn lại vũ khí đẳng cấp trong tay mình, là từ vị trên lầu đưa đến, băng vải trên người cũng là từ vị kia, bản thân mình rõ ràng giết được nhiều người hơn, nhưng xác suất xuất hiện bảo rương của cậu càng cao hơn…. Trình Hoài Tiềm bỗng cảm nhận được sự chua sót khi bị Âu hoàng nghiền áp.
Càng nghẹn khuất chính là, anh rõ ràng có thể làm người chơi hệ nhân dân tệ, lại tìm không thấy con đường để nạp tiền, bình luận kém a!
Trong sự chua sót Trình Hoài Tiềm mở ra bảo rương của mình, lấy được một viên bảo thạch bạch sắc, trong rương sắt của Hạ Thuỵ Trạch cũng tuôn ra một viên bảo thạch nhưng có màu xanh đậm, theo như giới thiệu là:
[ Bảo Thạch Độc Dược: có thể khảm vào vũ khí phẩm cấp bạch sắc, giúp tăng thêm thuộc tính có độc, thời gian sử dụng ba tiếng ]Trong rương gỗ thì lại là ba cuộn băng vải.
Hạ Thụy Trạch vô cùng hài lòng, đều là đồ vật hữu dụng.
Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm tạm thời an tĩnh lại, không tiếp tục ra ngoài câu người, chủ yếu là thể lực của Trình Hoài Tiềm đã tiêu hao một lượng lớn, cần có thời gian chỉnh đốn khôi phục, hơn nữa mũi tên của Hạ Thuỵ Trạch cũng cần phải chờ mười mấy phút nữa mới được bổ sung.
Chính là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hai người bọn họ muốn nghỉ ngơi nhưng Man tộc lại chủ động tìm tới cửa.