“Ngọc Mẫn, hai đứa mình lên đỉnh Tháp ngắm thành phố về chiều.” Cô đang mải mê xem các bạn trong lớp thi đấu cờ Vua, Thế Phương đã khều vai rủ rỉ.
Không đợi cô trả lời, Thế Phương cứ thế nắm luôn tay cô mạnh mẽ dẫn đi.
“Cậu thật kì cục, các bạn đang chơi tập thể, mình lẻn đi riêng như thế này có quá đáng không?”
Thế Phương thấy chẳng có gì là quá đáng khi trái tim đang nhộn nhạo vì một người. Nó đang khát thèm muốn tự tình cùng người đó nên không thể chần chừ thêm nữa: “Cậu đã dành cho lớp tám tiếng đồng hồ rồi, từ giờ cậu phải dành riêng cho tớ!”
Khoảng trời mà Thế Phương muốn cô dành riêng là dưới tán cây xanh già. Dưới tán cây ấy, bóng chiều đổ xuống thành phố thật êm đềm, ấm áp. Dòng sông Đà lững lờ trôi mang nước ngọt tưới xanh cánh đồng lúa. Những dãy nhà ngói đỏ vấn vương tia nắng cuối ngày. Xa xa, mặt trời đã gần chạm đến đỉnh núi, hắt bóng hoàng hôn đỏ rực cả khoảng sông chiều.
Trong sắc trời thơ mộng ấy, Thế Phương một tay choàng qua vai Ngọc Mẫn, tay kia áp lên tóc cô rồi ấn cái đầu nhỏ vào bờ vai rộng. Hòa cùng tiếng gió núi vi vu là giọng trầm ấm tựa tiếng đàn piano: “Ngọc Mẫn, tớ thích cậu lắm lắm!”
“Câu này tớ nghe cả trăm lần rồi!”
“Nhưng tớ vẫn thấy chưa đủ!”
“Vậy cậu cứ tiếp tục hoặc có thể thay bằng câu khác!”
“Đợi đêm Thất tịch, tớ sẽ thay!”
Cô chẳng biết Thế Phương sẽ thay như thế nào? Thời gian đến đêm Thất tịch còn lâu. Cô có chút tò mò nhưng dặn lòng thôi hãy đợi.
Còn bên người, cảnh phố ráng chiều đầy mê hoặc. Cứ vô tư vui vẻ ngày tháng còn có nhau.
Gió thổi vào từ con sông Đà mát dịu. Gió ve vãn làm mát sườn má nghiêng nghiêng của cô và Thế Phương. Cô lại nghe Thế Phương hỏi: “Ngọc Mẫn, sao cậu không đăng kí một trường phía nam vào học cùng với tớ?”
“Tớ thích học sư phạm, thích sự bình yên ở quê! Vào đó, tớ không hợp!”
“Vậy mai mốt cách xa, tớ nhớ cậu thì biết làm sao?”
“Cậu có thể chọn không nhớ!”
Thế Phương búng một cái lên trán cô, cầm hai bàn tay nhỏ áp vào ngực trái, mắt đượm buồn: “Cậu thật nhẫn tâm, thừa biết tớ không thể chọn cách đó! Nên Ngọc Mẫn à, khi nào nhớ quay quắt, tớ sẽ về thăm cậu!”
“Ngọc Mẫn à, anh nhớ em sắp phát điên lên rồi! Nên em đừng hắt hủi anh mà tội nghiệp!” Thế Phương áp chặt đầu cô vào ngực. Mạnh mẽ ghì chặt thân hình xinh xắn nhập vào cơ thể.
Anh tham lam hít thật sâu mùi hương mà anh nhớ. Mùi hương tỏa ra từ mái tóc và thân thể của người tình nhỏ. Mùi hương đã theo anh suốt chặng đường dài học tập và thực thi nhiệm vụ.
Có cao xanh chứng giám, đối với anh, sáu năm xa cách là sáu năm đầy ắp nhớ thương.
“Trong sáu năm qua, chưa một khắc, một giây nào, anh thôi nhớ về em cả nên xin em đừng hờn cũng đừng giận anh!”
Nghe những lời tỉ tê tâm tình như rót mật vào tai, dường như giữa cô và anh chưa hề có cuộc chia li sáu năm. Theo cái ôm siết chặt của anh, cô vùi đầu mình vào vòm ngực săn chắc, nóng ấm.
Từ trong lòng anh, cô sụt sùi hờn dỗi: “Ai mà thèm hờn thèm giận người dưng!”
Tiếng khóc nỉ non mang nhiều tủi hờn của người con gái khiến anh cũng sụt sùi theo. Anh vùi mặt mình vào mái tóc cô: “Anh xin lỗi em! Hãy cho anh thêm cơ hội để anh được trở về bên cạnh em!”