Caroline trực tiếp lơ bọn họ, vươn bàn tay đang mang găng tay đen đến trước mặt Kỳ Ngôn, ôn hòa: “Chào cậu, tôi là Caroline, phó hiệu trưởng của học viện Turan.”
Kỳ Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, lễ phép: “Chào ngài, tôi là Kỳ Ngôn.”
Caroline lúc nào cũng có bộ mặt nghiêm túc, nay vừa rút tay lại vừa tươi cười: “Nghe nói cậu ở chỗ này, hiệu trưởng liền báo cho tôi biết, làm tôi phải đến đây xem cậu. Ông ta lo cậu mới về Leto sẽ không quen. Lại sợ cậu bị lần tập kích trước ám ảnh.”
Kỳ Ngôn lắc đầu: “Tôi không sao, hiệu trưởng đã khỏe chưa?”
“Sớm khỏe rồi,” Caroline oán giận, “Lại tối ngày lôi cái lí do chưa khỏe quăng hết công việc cho bọn tôi xử lí, bản thân ông ta lại nhàn nhã mỗi ngày.”
Nghe Caroline và Kỳ Ngôn nói chuyện, sắc mặt Giang Vân Nguyệt cứng nhắc, bà ta cố tỏ vẻ hào phóng: “Phó hiệu trưởng Caroline biết Kỳ Ngôn sao?”
Caroline nghi hoặc nhìn Kỳ Ngôn: “Bọn họ không biết?”
Rồi trả lời Giang Vân Nguyệt: “Kỳ Ngôn là sinh viên năm hai của Turan, chuyên ngành trí tuệ nhân tạo.”
“Anh cũng là sinh viên Turan sao?”, Giang Khải hơi run giọng.
Đàm Thụy nắm chặt tay, gian nan: “Đúng vậy, chẳng thấy anh ta xuất hiện ở Turan.”
“Là sắp xếp của hiệu trưởng.” – Caroline không trả lời bọn họ, bà nhìn Kỳ Ngôn: “Tôi cùng hiệu trưởng vô cùng mong chờ được gặp cậu ở khai giảng.” Bà lại vui vẻ bán đứng hiệu trưởng, “Thư viện có một nơi chứa đầy sách giấy yêu dấu của hiệu trưởng, nếu cậu thấy hứng thú có thể hỏi mật khẩu từ ông ấy.”
Kỳ Ngôn: “Được, tôi đã nhớ, cảm ơn ngài.”
Chờ Caroline rời đi, Hạ Tri Dương thở phào, chẳng màng hình tượng mà ghé vào bàn: “Phó hiệu trưởng đáng sợ lắm! So với hiệu trưởng còn đáng sợ hơn!” Lại lặng lẽ nói cho Kỳ Ngôn, “Lúc phó hiệu trưởng Caroline đến, Đàm Thụy và Giang Khải tức muốn hộc máu!”
Kỳ Ngôn nghĩ: “Sao bọn họ muốn hộc máu?”
Hạ Tri Dương đánh giá biểu tình nghi hoặc chân thật của Kỳ Ngôn, cậu ngơ người hai giây rồi đột nhiên nín cười, vai run cả lên: “Ha ha ha, nếu tui mà là mấy người đó, tui không phải tức muốn hộc máu đâu mà phun máu ba thước luôn!”
Lúc này, Kỳ Ngôn phát hiện thừa dịp Caroline xuất hiện, Mông Cách đã lén từ cửa hông vào đại sảnh.
Uống một ngụm nước lọc, Kỳ Ngôn đoán là họ đã trò chuyện xong, Lục Phong Hàn sẽ nhanh chóng trở lại.
Caroline đang trò chuyện cùng Mông Cách nên mọi người đều thức thời không làm phiền họ.
Đàm Thụy dựa vào một cái bàn tròn, nhìn Kỳ Ngôn ngồi đằng kia: “Cậu cam tâm sao?”
Giang Khải cũng nhìn thoáng qua Kỳ Ngôn, cười khổ: “Dù sao cũng là anh mình.”
Đàm Thụy hận sắt không thành thép, cười lạnh: “Cậu coi anh ta là người thân, nhưng anh ta có quan tâm không? Anh ta cố ý đến trễ làm cậu mất mặt trước đại tá Mông Cách. Cậu còn ngờ nghệch bảo vệ anh ta, thay anh ta xin lỗi.”
Giang Khải gục đầu xuống, chốc lát mới nhẹ giọng nói: “Mình có cách nào đâu Đàm Thụy, mẹ mình luôn muốn mình có quan hệ tốt với anh trai.”
Đàm Thụy im lặng, đột nhiên tầm mắt nhìn đến một vật trên bàn, hỏi Giang Khải: “Thứ đó có phải [Thanh âm rừng sâu] mà ba cậu mua về 3 năm trước?”
Giang Khải nhìn theo hướng Đàm Thụy nói, thấy trên bàn có một vật trang trí nhỏ, dùng vài loại đá quý kim cương khảm thành, lớn cỡ bàn tay, dày chưa tới 1cm, vẫn luôn bài trí trong đại sảnh. Hắn ta đoán được Đàm Thụy muốn làm gì, lại giả bộ: “Ừa, món đó quý lắm.”
“Quý lắm à?” Đàm Thụy cười: “Quý thì tốt.”
Kỳ Ngôn vừa xem xong [Nhật báo Leto] liền tùy tiện cầm một chiếc muỗng bạc, xoay vài vòng trên tay. Lúc này, đột nhiên có một người tiến đến, rút vật trên tay cậu ra, để bên cạnh: “Không sợ xước tay?”
Ý vị xâm lược xuất hiện, Kỳ Ngôn vô thức ngửi một chút – mùi khói thật nhẹ.
Lục Phong Hàn hút thuốc?
Cậu không đụng vào muỗng bạc nữa, chỉ giương mắt nhìn Lục Phong Hàn: “Anh đã trở lại.”
Lục Phong Hàn ngồi lại chỗ cũ: Ừm, đã trở lại.”
Kỳ Ngôn gật đầu, “Vậy đi thôi.”
Mục đích đến đây xong rồi.
Thấy Kỳ Ngôn nâng tay nới lỏng nơ trên cổ, Lục Phong Hàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Kỳ Ngôn nhíu mày: “Ngộp.”
Do mùi hương quá nồng nên ngộp?
Lục Phong Hàn thở dài tròng, thật yếu ớt.
Hai người đứng dậy, Hạ Tri Dương cùng Trần Minh Hiên cũng chẳng muốn ngồi tiếp, liền kéo nhau ra cửa.
Sắp rời khỏi nơi này thì tự nhiên Đàm Thụy xông đến: “Đứng lại! Trộm đồ rồi muốn đi sao?”
Hắn nói lớn làm mọi người trong sảnh đều nhìn qua, bao gồm cả Mông Cách và Caroline.
Trong lòng Đàm Thụy vui vẻ, bước thật nhanh về phía Kỳ Ngôn, tay muốn nắm lấy cổ tay cậu. Mới được nửa đường thị bị người khác kiềm lại. Hắn ta mới ngẩng đầu thì thấy đứng cạnh Kỳ Ngôn là một thanh niên cao lớn, khí thế trên người lạnh thấu xương, bàn tay của anh ta cứng như sắt thép, đang nắm chặt tay hắn.
Đàm Thụy muốn gạt tay anh ta ra thì phát hiện người mình như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện. Mới nửa phút mà lưng hắn ta ướt đẫm.
Giang Khải thấy Đàm Thụy bị khống chế, vội vàng: “Xin anh buông cậu ấy ra! Cậu ấy chỉ nóng lòng mà thôi!”
Giang Vân Nguyệt cũng lên tiếng: “Xảy ra chuyên gì vậy Giang Khải?”
Giang Khải cắn môi: “Không có gì đâu mẹ.”
“Có gì khó nói à?” Giang Vân Nguyệt ôn hòa vỗ vai con trai, nói: “Có chuyện gì con cứ nói cho ba mẹ nghe.”
Giang Khải nhìn Đàm Thụy, không đành lòng nỗi bèn mở miệng: “Con mới phát hiện, [Thanh âm rừng sâu] ba mua về 3 năm trước không còn nữa.”
Giang Vân Nguyệt cả kinh, không thể khắc chế được giọng nói: “Không thấy [Thanh âm rừng sâu]?”
Giang Khải gật đầu: “Dạ, Đàm Thụy… cậu ấy nói thấy anh trai đi ngang chỗ cái bàn đặt nó, như là cầm cái gì lên. Rồi lại thấy anh trai đi ngay, nhất thời nóng vội nên đuổi theo.”
Hắn ta lướt qua Đàm Thụy và Hạ Tri Dương, nhìn Kỳ Ngôn. Chỉ thấy cậu lạnh lùng nhìn lại.
“Kỳ Ngôn sao phải trộm nó?” Giang Vân Nguyệt che miệng, hỏi: “Cháu nhìn nhầm hả Đàm Thụy?”
Mọi người tụ lại, tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên.
Đàm Thụy tuy bị Lục Phong Hàn chèn ép, vẫn cố nói: “Lục soát túi của Kỳ Ngôn liền biết cháu có nhìn nhầm hay không!”
Hạ Tri Dương khó chịu: “Đừng có thấy người ta lịch sự rồi làm tới nha Đàm Thụy!”
“Giật mình hả?” Đàm Thụy cười, “Đúng là cái đồ tới từ nơi hẻo lánh, thấy đồ tốt liền muốn trộm! Có bản lĩnh thì….”
Chưa nói hết câu thì hắn ta thấy Kỳ Ngôn lôi từ trong túi ra một món đồ, quơ quơ: “Mấy người nói cái này?”
Đàm Thụy không nghĩ Kỳ Ngôn tự lấy đồ ra, thoáng thấy phó hiệu trưởng Caroline, hắn kích động: “Quả nhiên là anh trộm nó.”
Tự nhiên cánh tay kiềm cặp hắn nãy giờ được thả lỏng.
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn, thấy cậu không có khóc, cười khẽ: “Nói xong chưa?”
Đàm Thụy xoa cánh tay, nâng cằm: “Vật chứng kia rồi mà mấy người còn muốn ngụy biện hả? Không có liêm sỉ!”
Lục Phong Hàn không nói chuyện, mà cúi đầu lười biết chọt thiết bị đầu cuối.
Vài giây sau, mọi người nhìn thấy một đoạn video. Thấy nội dung video, mắt Đàm Thụy giật giật.
Video cho thấy hình ảnh Kỳ Ngôn đang đi xuyên qua đám người thì có một kẻ đến gần cậu, đem món đồ bỏ vào túi áo của cậu rồi nhanh chóng rời đi.
Lục Phong hàn tắt video: “Ngại ghê, là một vệ sĩ xứng chức tôi luôn mở chức năng ghi hình.” Anh ung dung nhìn biểu tình trên mặt Đàm Thụy, lại thấy sắc mặt trắng bệch của Giang Khải, thành tâm kiến nghị: “Nên đi học tâm lý và biểu diễn đi, hai môn này nếu không được dạy ở Turan thì nên lên mạng tìm kinh nghiệm.”