Lục hoàng tử:…
Cảm phiền ngươi biến nhanh khỏi tầm mắt ta, ta thấy ngươi là thấy cay mắt rôi.
Mặc dù giờ phút này chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá, nhưng không biết vì sao từ nhỏ đến lớn chỉ cần Tam hoàng huynh lên sân khấu, trong đầu hắn sẽ vang lên những giai điệu kỳ quái.
Mãi đến hiện tại Lục hoàng tử vẫn chưa làm rõ được cái giai điệu khiến nhiệt huyết sục sôi lên đó là gì, nhưng nó cũng không cản được hắn nhìn rõ bản chất chúa hề của Tam hoàng huynh.
Hộ bộ Thượng thư cũng không tránh được bị cay đến muốn che mắt lại, đáng tiếc thằng nhãi này có một thân phận là hoàng tử, ông chỉ có thể ra nghênh đón.
Tam hoàng tử trưng cái mặt cứng đơ tiêu chuẩn thêm một tiếng hừ lạnh ra, giống như làm thế là sẽ có bức cách rất cao ấy.
Bỏ xừ rồi! Lục hoàng tử đã cạn lời, hắn tha cái ghế ra sân, ngồi xuống. Vừa khéo thấy có mấy hạ nhân trong phủ ôm dưa hấu đi ngang qua, ánh mắt của Lục hoàng tử sáng lên.
Giơ tay bổ xuống, Lục hoàng tử cầm miếng dưa chuyển mình thành một quần chúng ăn dưa đủ tiêu chuẩn.
Ngay lúc này, âm thanh trong đầu vang lên.
[ Đ.ậ.u m.ó.a nam chính!!!! Đểu cán vô liêm sỉ!!! ] [ Thảo (một loại thực vật), cả đời tui chưa từng gặp nam chính nào không biết xấu hổ như thế! ] [ Trao đổi với Hộ bộ Thượng thư, a! Chúc hắn thất bại, chúc hắn sập nhà! ] [ Nhìn vẻ mặt khinh thường của Hộ bộ Thượng thư đi, nam chính còn tưởng mình là tép tỏi nào đấy! ]Lục hoàng tử:??? Oắt đờ heo?
Trước đấy tạp âm nhiều quá, Lục hoàng tử thử làm lơ chúng, thế nên không có chú ý tới chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng hắn còn nhớ những âm thanh này không phải luôn xoay quanh nữ chính à? Sao góc nhìn lại chuyển tới chỗ Tam hoàng huynh thế?
Lục hoàng tử sờ cằm, giác quan thứ sáu mách bảo hắn rằng trong chuyện này có một quả dưa rất lớn.
Hắn cắn miếng dưa, im lặng nhìn hai người họ.
Đối với Tam hoàng tử mà nói, Lục hoàng tử quá chói mắt, chỉ cần nhìn thấy hắn máu đen cũng phải sôi lên, nhưng Tam hoàng tử lại ép mình dằn xuống.
Kinh nghiệm nhiều năm qua nói cho hắn biết, không thể trực tiếp quánh với lão Lục, bằng không tuyệt đối sẽ ăn thiệt ngay trước mắt.
Hắn trợn mắt lên trừng Lục hoàng tử một cái, chờ ngày sau kế thừa đại thống, hắn nhất định sẽ tru cửu tộc thằng nhãi này!!
[… ] [… ]Những ai đã từng đọc tiểu thuyết hẳn cũng biết, những đoạn miêu tả trong tiểu thuyết có đôi khi không chỉ là động tác bên ngoài, còn có tâm lý nhân vật…
[ Tui cảm thấy IQ của tui hơi thấp… ] [ Không phải IQ của bà thấp, là IQ của tác giả không cao. ] [ Mị đang bi thương đột nhiên cười phá lên ha ha ha ha ha, tru cửu tộc?!!! ] [ Đầu óc của nam chính có phải bị bệnh không?! Tui đọc lại miêu tả tâm lý trước đây của hắn, nam nhị là em trai cùng cha cùng mẹ với hắn mà, tru cửu tộc…? ] [ Ông già ngồi tàu điện ngầm xem di động +1*, nam chính anh có chắc là sẽ không tru mình không đấy? ] [ Lầu 1: Chủ topic biết gì chứ? Cái này gọi là thiếu thuốc… ]Lục hoàng tử:…
Mấy cô cho rằng chỉ có mấy cô nghe được hoạt động tâm lý của nam chính sao? Ta còn nghe được lời mấy cô nói đó!
Nói thật câu này hắn nghe từ nhỏ đến lớn rồi, nhưng hôm nay lần đầu tiên cảm thấy buồn cười thế đấy!! hhhhhhh…
Thú vị, thật là thú vị…
Tam hoàng tử đơ mặt nhìn Lục hoàng tử cười đến phun nước dưa hấu, hắn cảm thấy thằng nhãi này đang chế giễu hắn… tuy rằng hắn không có chứng cứ.
Quên đi làm lơ nó đi, ngộ nhỡ ngày nào đó bị tức ra bệnh tim thì lỗ lắm.
Hắn lại chuyển góc nhìn về phía Hộ bộ Thượng thư, dùng tư thế ngồi trên ghế thấp ngước lên cao nhìn ông ta, tăng thêm vẻ khinh thường ở khóe miệng.
Đối với Tam hoàng tử, hắn là Vương gia tàn tật hung bạo một tay che trời, tà mị cuồng quyến, lãnh khốc vô tình. Cho dù thân tàn, nhưng vẫn chẳng để bất cứ kẻ nào vào mắt cả.
Chẳng qua là một Thượng thư nhỏ mà thôi, chỉ cần hắn không thích, bóp chết ông ta dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Hôm nay hắn tự mình tới đây, là muốn dạy dỗ nữ nhân này một bài học, tiện thể cho Thượng thư nhỏ này chút mặt mũi, để ông ta cảm nhận được niềm vinh hạnh được ngài ghé thăm chính là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Hắn ngước lên nhìn Thượng thư nhỏ, cánh môi mỏng lộ ra vẻ châm chọc: “Hộ bộ Thượng thư à… Bổn vương đích thân tới đây, muốn thương lượng với ông về việc phe cánh…”
Nói xong, hắn dùng khóe mắt liếc Lục hoàng tử, ánh mắt “tà mị” ấy lược qua tất cả mọi người.
“Xem ra hôm nay đã có tiểu nhân tới trước bổn vương một bước, nhưng lựa chọn thế nào phỏng chừng trong lòng ông cũng nên rõ ràng rồi phải không?”
Hộ bộ Thượng thư:??? Ngài sủa cái gì thế, sao thần nghe không hiểu.
Dù sao đối phương cũng là hoàng tử, kính ý nên có vẫn phải có.
Ông khách sáo hỏi: “Ý ngài là, ý ngài là…”
Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng tiếp nhận sự “sùng bái” này.
Kế đó hắn phất tay với người hầu phía sau, quay đầu lại nói với Hộ bộ Thượng thư: “Hôm nay tới không theo quà cáp gì, chỉ chuẩn bị một món quà mọn cho Thượng thư, phỏng chừng ông sẽ thích nó…”
Mí mắt của Hộ bộ Thượng thư giật nhẹ, chẳng lẽ lại là hai cân thịt heo?!
Cũng không biết hầm băng trong nhà còn trữ được không, thôi kệ đi, thịt heo đang lên giá, cũng đáng tiền lắm.
Mắt của Hộ bộ Thượng thư hơi kém, nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy món quà đó hình như bị hai ba người nâng tới, miệng bị bịt lại, chỉ nghe được tiếng ưm ưm.
Hộ bộ Thượng thư vỗ tay cái độp, lẽ nào là tặng nguyên con heo?! Tam hoàng tử đúng là đặc biệt, tính tình cũng thật hào phóng!
Sau đó một thiếu nữ bị trói gô lại ném tới trước mặt Hộ bộ Thượng thư.
Hộ bộ Thượng thư:…
Lục hoàng tử:…
“Bịch” một cái, lỡ tay làm rớt miếng dưa xuống đất.
Nội tâm của Hộ bộ Thượng thư muốn nổ tung lên! Ta cần nữ nhân để làm gì?!!
Ta không cần! Ta muốn heo!! Ta muốn heo!! Có ai keo như vậy không hả?!
Lục hoàng tử: Nếu hắn không nhìn lầm, thiếu nữ đó hình như là… nữ chính?
Một búm máu suýt nữa ọc ra khỏi cổ, hắn ngơ ngác nhìn Tam hoàng huynh của mình, mượn một câu hai ngày trước thoảng qua trong đầu…
Có phải ngươi đã trộm tủ đồ của Phẩm Như không?*
Ngươi lẳng lơ như vậy, suýt nữa bẻ gẫy eo ta!
…
*Bức ảnh chụp một ông cụ ngồi tàu điện ngầm, nhíu mày, đang dùng biểu cảm miêu tả từ “cay mắt” nhìn chiếc điện thoại trong tay.
*Cụm từ “Tủ đồ/Quần áo của Phẩm Như” bắt nguồn từ phim 《 Hoa Hồng Có Gai 》, trong phim có cảnh bạn thân của Phẩm Như là Ngãi Lợi mặc đồ của cô để dụ dỗ Hồng Thế Hiền, Hồng Thế Hiền đã hỏi ả sao lại mặc đồ của Phẩm Như, ả đáp là vì sự kích thích, Hồng Thế Hiền liền nói ả như vậy thật là lẳng lơ, vì thế câu “Tại sao ngươi lại mặc đồ của Phẩm Như” còn được dùng để mỉa mai ai đó rằng hành động cử chỉ hoặc lời ăn tiếng nói của họ quá lẳng lơ.