Cô cười cùng anh. Anh liếc cô một cái: “Cô rất sợ tôi?”
Tim cô lại đập mạnh, cô nói nho nhỏ: “Tôi đương nhiên là sợ. Anh là con đường sống duy nhất của tôi.”
Anh lại cười: “Đây quả thật là lời nói thật. Cô biết không thể giở tròtrước mặt tôi, cho nên dứt khoát trung thực——Giống như là biết rõ khôngbằng Chúc Giai Giai, dứt khoát mặt bộ quần áo bình thường nhất.”
Sự lạnh lẽo trong trái tim cô lại trào lên: Anh ta quả thật là nhìn thấu cô!
Anh nói: “Vậy, bây giờ cô lại đang sợ hãi, đúng không?”
Cô không nói, anh lại nói: “Sợ tôi là tốt. So với yêu tôi còn tốt hơn nhiều.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười: “Tôi quên không nhắc nhở cô——-Nhất định không được yêu tôi, tôi không chịu được phiền phức.”