Tôi sững người, đúng là có nói điều quan trọng. Hôm nay là ngày giỗ của anh trai anh ấy, chính là người đàn ông kia. Nhưng sao tôi có thể kể cho cha mẹ biết việc này chứ!
Cái chết của đứa con trai lớn chính là điều cấm kỵ mà người nhà họ Tô không muốn người ngoài biết! Tôi có biết cũng chỉ là một sự vô tình.
“Không có gì, con nói thật mà.”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, nếu cha mẹ tôi nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ngay là tôi nói dối, nhưng họ hình như đang lo lắng cái gì, không để ý được nhiều như thế.
“Vậy thì thật quá kỳ lạ, đột nhiên nhà họ Tô gọi đến mời nhà chúng ta dự tiệc. Họ còn dặn đi dặn lại là phải dẫn con theo, ăn vận chải chuốt thật xinh đẹp.”
Tôi lại được một phen bàng hoàng.
Cái gì mà dự tiệc? Rõ ràng là ngày giỗ, là ngày giỗ đó! Hai bác nhà họ Tô chẳng lẽ bị hỏng đầu sao, ngày giỗ đứa con trai yêu quý của họ mà lại bảo tôi ăn vận chải chuốt cho thật xinh đẹp?
Khoan, cái trọng điểm là, họ luôn giấu giếm người ngoài về cái chết của đứa con trai lớn mà? Sao tự dưng lại gọi người ngoài đến dự?
Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, nhân lúc cha mẹ tôi chuẩn bị, lén gọi cho Nhất Long hỏi tình hình. Ai ngờ anh ấy không bắt máy.
“Linh Linh.”
Tiếng gọi từ đâu dọa tôi giật thót. Tôi hoảng hồn nhìn một lượt xung quanh, chẳng có ai. Cha mẹ tôi đã ra khỏi phòng tôi từ lâu rồi.
“Con dâu của ta.”
Sau vài giây im lặng thì giọng nói đó lại một lần nữa cất lên. Tôi bị dọa cho hồn vía lên mây rồi, chân tay cứ mềm nhũn không đứng vững nổi. Cái tiếng “con dâu” kia khiến tôi nhớ đến người phụ nữ mặc áo đỏ bí ẩn mười năm trước.
Tôi chạy bạt mạng khỏi phòng, vì quá vội nên đâm sầm vào một người cũng đang đi từ ngoài vào phòng.
“Aaa…”
“Mẹ, mẹ có sao không?”
Tôi lo lắng đỡ mẹ tôi dậy, sau khi xác định bà không sao, mới sợ sệt nhìn một lượt trong phòng. Chẳng có ai.
Cũng chẳng có giọng nói ám ảnh nào nữa.
Tôi thở phào một hơi, nhìn đến bộ đồ mẹ tôi đang cầm trên tay.
“Mẹ, cái này là…”
Mẹ tôi cười tươi, đưa bộ đồ đến trước mặt tôi:
“Nhà họ Tô nói có chuyện vui, bộ đồ này là họ cho người đưa đến cho con. Đúng là rất đẹp.”
Mẹ tôi khen lấy khen để bộ đồ một hồi, còn tôi thì đầu ong ong, một chữ cũng không nghe vào tai nổi. Bộ đồ này màu đỏ.
Đối với vụ việc ám ảnh tâm trí tôi vào năm bảy tuổi, từng chi tiết từng lời nói của người phụ nữ đó tôi không bao giờ quên. Từ màu sắc, hình dáng, cho đến kiểu cách, hoa văn, sao có thể giống nhau đến như vậy! Giống hệt không khác một li!
Nói đúng ra nó chính là bộ đồ đỏ của người phụ nữ đó.
“Mẹ! Bộ đồ này…”
Mặt tôi tái mét, nhìn bộ đồ này là tôi lại lập tức nhớ đến người phụ nữ đáng sợ đó! Trông nó đẹp đấy nhưng lại hơi cũ kĩ, giống mấy bộ đồ cổ từ mấy trăm năm trước được trưng trong bảo tàng, nên tôi cứ thấy rờn rợn.