Lương Thuỷ cạn lời trợn tròn hai mắt, đưa bánh hoa mai cho cô.
Tô Khởi mở một miệng to đùng. Lương Thuỷ nhanh tay lẹ mắt nhéo vào cổ cô bé. Lần này thì cô rất ngoan, chỉ rụt cổ lại rồi cắn một miếng không lớn không nhỏ, nhìn cậu cười hì hì.
Lương Thuỷ nói: “Không cản cậu chắc cậu gặm tay tớ luôn quá.”
Tô Khởi nói: “Xì, nhìn là đã thấy tay cậu chả ngon bằng chân gà.”
Lý Phong Nhiên xách một tô bún đến, hỏi: “Thất Thất, cậu muốn ăn bánh hoa mai hả?”
Lương Thuỷ nói: “Cậu đừng có mua cho cậu ấy, cậu ấy ăn no rồi.”
Tô Khởi xua tay với Lý Phong Nhiên: “Không cần mua đâu. Cảm ơn Phong Phong~”.
Lương Thuỷ thốt ra tiếng ha ha: “Ăn của tớ mà sao lại không nghe thấy cậu nói tiếng cảm ơn vậy?”
“Lúc nãy cậu nhéo tớ, tớ còn chưa có tính sổ đâu.” Tô Khởi nói, “Phong Phong, lát nữa về lớp, clúc cậu ăn thì cho tớ ăn ké một miếng nha.”
Lý Phong Nhiên: “Ừm.”
“Cho ớt vào chưa?”
“Cho rồi.”
“Giỏi!”
Một hàng người đạp xe đến trường học, để xe trong nhà xe.
Hôm nay đến hơi muộn, nhà xe đã để đầy xe. Lương Thuỷ tìm được một chỗ trống, miễn cưỡng để năm chiếc xe vào đó. Vừa khoá xe lại thì nghe âm thanh ở phía sau.
“Lương Thuỷ, xe đua của cậu đẹp quá.” Là Trương Dư Quả trong đội thể thao. Trương Dư Quả tập chạy nước rút, vừa cao vừa gầy. Ngày nào cô cũng tập chạy ngoài sân mà da lại rất trắng.
Lương Thuỷ nhìn chiếc xe một cái: “Cũng bình thường thôi.”
Trương Dư Quả nói đùa: “Khi nào đi về thì chở tớ một đoạn với.”
“Không tiện đường.” Lương Thuỷ nói, “Với lại xe tôi phía sau không có chỗ ngồi, buộc cậu vào bánh xe à?”
Lộ Tử Hạo phụt cười.
Trương Dư Quả cũng cười: “Ờ ha, tớ không để ý. Ha ha.”
Cô mỉm cười rồi rời đi.
Tô Khởi đứng một bên nhìn, im lặng cau mày suốt buổi.
Lương Thuỷ thoáng nhìn, nói: “Có gì nói đại đi.”
Tô Khởi quyết đoán nói: “Thuỷ Tạp, giọng nói của cậu thay đổi rồi. Không giống với hồi nhỏ nữa.”
Ánh mắt cả bọn hướng về phía Lương Thuỷ. Lương Thuỷ nhíu mày: “Cậu là heo à, giọng nói của con người đều thay đổi hết.”
Tô Khởi giãn ấn đường, đưa ra kết luận, nói: “Bây giờ giọng cậu lúc nói chuyện giống con vịt vậy, cạc cạc cạc.” Cô bé cười ha hả, vừa nói vừa vẫy “cánh”.
Lương Thuỷ đập một cái vào gáy cô.
Tô Khởi cười nhiều hơn: “Vốn dĩ đã giống con vịt rồi, cạc cạc cạc.”
Lương Thuỷ không phản ứng lại cô bé, đi theo Lâm Thanh ra khỏi nhà xe.
Cậu không vui lắm.
Cậu đã sớm phát hiện chuyện giọng nói thay đổi này rồi, cậu vừa bối rối vừa mờ mịt. Cậu cũng rất khó chịu vì ở cổ tự dưng có cục xương nhô lên, giọng nói cũng trầm đi, trên người bỗng mọc thêm mấy cọng lông. Tất cả những điều này đều làm cậu vô cớ bực bội.
Lý Phong Nhiên có thể nói cho bố cậu ấy nghe. Bố của Lộ Tử Hạo ở nơi khác, nhưng cậu ấy có thể nói cho anh trai nghe. Lương Thuỷ không biết nói với ai, cậu cũng không muốn nói với ai cả.
Tô Khởi bảo giọng nói cậu giống vịt.
Cậu rất ít khi tức giận với Tô Khởi, nhưng hôm nay cậu bỗng nhiên không muốn để ý đến cô. Ít nhất trong vòng một ngày sẽ không để ý đến cô.
Mà Tô Khởi “không tim không phổi” căn bản không hề biết Lương Thuỷ giận. Cô bé cứ lên lớp như bình thường, tập thể dục giữa giờ, chơi đùa với bạn cùng lớp, đến phòng tập múa, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Buổi chiều tan học, trước khi học lớp năng khiếu, Tô Khởi nói: “Học xong thì tớ chờ mấy cậu ở bên ngoài nha. Lát nữa tớ muốn đi dạo tiệm văn phòng phẩm mua một quyển vở xinh đẹp.”
Lương Thuỷ nói: “Cậu mua xong thì về trước đi, khỏi chờ tớ.”
Tô Khởi nói: “Cũng không phải chờ một mình cậu.”
Lương Thuỷ đáp: “Ờ.”
Cậu xách đồ thể dục và giày, đeo ba lô lên vai, đi mất.
Tô Khởi thấy hơi hẫng vì cậu ấy vậy mà không đấu võ mồm với mình, ngạc nhiên hỏi Lộ Tử Hạo: “Cậu ấy sao thế?”
Lộ Tử Hạo ngơ ngác: “Hả? Sao là sao?”
Tô Khởi cũng không nghĩ nhiều, cầm giày múa đến phòng tập.
Huấn luyện trượt băng của Lương Thuỷ chủ yếu vào cuối tuần, thứ ba và thứ năm, những ngày khác thì tập luyện với đội thể thao của trường. Cậu chạy nước rút suốt một tiếng rưỡi, chạy đến nỗi sức cùng lực kiệt, không muốn chạy nữa.
Cậu đã bảo Lý Phong Nhiên và Lộ Tử Hạo không cần chờ cậu. Ban đầu chỉ tính tập trong vòng nửa tiếng, ai ngờ chạy suốt mấy vòng. Trần Phong của đội Mỹ thuật chạy tới, la to: “Lương Thuỷ, hình như Tô Khởi đang khóc ở ngoài.”
Lương Thuỷ sửng sốt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết nữa, cậu ấy ngồi khóc ở tiệm văn phòng phẩm, gọi thế nào cũng không đi.”
Lương Thuỷ cởi giày chạy, nhanh chóng dọn dẹp ba lô chạy ra ngoài.
Cậu gần như chạy hết tốc lực đến sân bóng, vọt tới cổng trường thì thấy Tô Khởi khom người ngồi ở bậc thang ven đường, yên tĩnh nhìn xuống đất, một tay dùng sức khẩy giày, im lặng khóc, nước mắt lộp bộp, tạo thành những đốm nhỏ trên mặt đất.
“Tô Thất Thất!” Lương Thuỷ đột nhiên vô cớ phát cáu, giận dữ nói: “Ai đánh cậu?!”
Tô Khởi bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa thấy cậu đến thì lập tức khóc ra tiếng, mắt mũi nhăn tịt cả lại, “Thuỷ Tạp….Thuỷ Tạp!” Cô bé khóc dữ dội, như là bị ông trời làm uất ức.
Lương Thuỷ càng bực hơn: “Ai ăn hiếp cậu? Nói xong rồi khóc!”
Tô Khởi khóc đến cả người run lên, giơ ngón tay chỉ vào bên cạnh. Một nam sinh đi ngang nhìn thấy ánh mắt như dao của Lương Thuỷ thì hoảng sợ, đứng yên tại chỗ nhìn bốn phía.
Tô Khởi chỉ vào không khí, khóc: “Xe của tớ….”
Lương Thuỷ sửng sốt, nhìn xung quanh nhưng không thấy chiếc xe màu vàng của cô. Tô Khởi khóc đến nỗi nấc cụt: “Xe tớ…. bị trộm…. trộm rồi. Rõ ràng tớ đã dừng… dừng ở đây, còn khoá… khoá lại nữa. Vừa ra tới thì….. không thấy nữa rồi.” Cô bé càng nói càng đau lòng, càng khóc thảm hơn.
Tiền xe hơn bốm trăm tệ, mới chạy hai tháng đã bị trộm mất, sao lại không đau lòng.
Thành phố Vân Tây có rất nhiều bọn trộm xe đạp, không biết bao nhiêu học sinh đã phải chịu cảnh này. Ai cũng biết rõ rằng không thể tìm lại xe nữa.
…….
“Về nhà tớ phải nói sao với mẹ đây?” Tô Khởi đứng trước xe đạp của Lương Thuỷ, lau nước mắt.
“Muốn trách chỉ có thể trách ăn trộm, mẹ cậu không trách cậu đâu.” Lương Thuỷ bực tức nói, xong giọng nói lại dịu đi, “Cậu mau lên đây, trời tối rồi.”
Xe Lương Thuỷ không có yên sau, chỉ có một thanh ngang ở phía trước.
Tô Khởi nước mắt lưng tròng leo lên thanh ngang, nghiêng người ngồi, nói: “Cho dù mẹ có không trách tớ thì tớ cũng khó chịu lắm. Hơn bốn trăm tệ lận. Sao ăn trộm lại đáng ghét thế?” Cô bé vừa đau lòng khóc vừa nói, “Tớ ngồi vậy cậu đạp được không?”
“Được.” Hai tay Lương Thuỷ khép sát người cô, nắm chặt tay lái, dùng sức giẫm lên bàn đạp chạy đi.
Không gian phía trước chật hẹp, Lương Thuỷ đạp một vòng thì hai chân cậu cọ vào chân Tô Khởi. Tô Khởi co chân lại hết mức có thể, vừa co chân vừa tủi thân nói: “Sao ăn trộm lại phải lấy xe của tớ chứ? Tớ chỉ lả học sinh thôi, lại không có tiền mà? Sao bọn họ lại không có lương tâm như thế?”
“Phải có lương tâm mới làm ăn trộm được à?” Lương Thuỷ hỏi.
“Sao lại có người xấu xa như vậy? Không chịu suy nghĩ cho cảm nhận của người khác gì hết. Bộ họ không có con hả? Hu hu.”
“Người xấu còn lâu mới đồng cảm với cậu.”
Tô Khởi không nói gì, giơ tay lau nước mắt.
Lương Thuỷ không biết phải an ủi cô bạn thế nào, đơn giản là không nói gì. Lúc đạp xe đến sườn núi Yên, sườn núi rất dốc, bình thường đều giữ phanh rồi lao xuống dốc đều có chút khiếp sợ.
Tô Khởi hít hít mũi, hỏi: “Tớ có phải leo xuống không?”
“Không cần.” Lương Thuỷ hỏi, “Cậu sợ?”
“Còn lâu nhá.”
Lương Thuỷ cười nhẹ.
Đầu thiến niên và thiếu nữ đặt rất gần nhau, tiếng cười của cậu liền lọt vào lỗ tai cô.
“Đi đó nha.” Cậu nói, nhẹ nhàng bóp phanh lại.
Xe đạp chậm rại lao xuống sườn núi, dần dần tăng tốc, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, chạy băng băng nhanh như gió. Tô Khởi ngồi trên thanh ngang xe cậu, cảm giác không giống với lúc bình thường đạp xe. Vì cô hoàn toàn không thể khống chế, phanh thì nằm trong tay cậu. Tiếng gió gào thét, tim cô thắt lại, cơ thể theo điều kiện mà ngả ra sau, bờ vai vô thức dựa vào lồng ngực của Lương Thuỷ. Đầu của hai người gần như song song, gương mặt kề bên nhau, lúc xe tăng tốc lao xuống thì rung lắc dữ dội.
Tô Khởi cả người đang run, bỗng nhiên hét to: “Ăn trộm đều đi chết hết đi! Người xấu! Người xấu!”
Sau khi hét lên trong gió thì uất ức cũng giải toả một ít.
Xe đã chạy hết sườn núi, đạt tốc độ tối đa, lúc chạy đến ngã tư đường phía trước thì vừa đúng đèn xanh. Lương Thuỷ nới lỏng phanh, hai người chạy nhanh như gió qua chiếc xe đang đỗ, bay qua ngã tư đường.
Mãi cho đến khi tốc độ xe giảm xuống, hai thân thể đang kề vào nhau mới tự nhiên tách ra một chút. Lương Thuỷ đạp bàn đạp lần nữa, chở cô qua ba con đường rồi đến đoạn dốc thoải. Lần này cậu cũng không xuống xe, con đường này cũng không dốc, nhưng cậu vẫn phải tốn sức một chút.
Tô Khởi nghe thấy tiếng thở dốc khi cậu dùng sức đạp. Lúc cậu khom người, cằm sẽ đụng vào người cô bé. Nhưng cô không nói muốn xuống xe, cậu cũng không nói cô phải xuống xe. Cậu đạp mạnh, lúc đến đỉnh dốc thoải thì tốc độ ngày càng chậm, có một giây nào đó tựa như yên tĩnh hẳn.
Nhưng chịu đựng qua một giây đó thì xe đã đi lên được rồi.
Trên con đê cao, một bên là khu phố, một bên là quảng trường Bắc Môn.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng, điểm thêm vài ngôi sao.
Nước mắt trên mặt Tô Khởi đã khô, cô bé dụi mắt, nói: “Wow, đẹp quá đi.”
Bọn họ cứ đạp trên xe bờ đê tối lờ mờ không bóng người như thế, trở về nhà trong tia hoàng hôn cuối cùng.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hồi học cấp 2, chiếc xe đạp màu vàng đẹp hết sảy của tôi cũng bị trộm mất, mới mua chưa được một tuần, lúc mua thư trong bưu điện đi ra thì đã không thấy bóng dáng chiếc xe nữa.
A, tên trộm xe đáng ghét.
Ấy vậy mà, tối đó về nhà, tôi vô cùng chán nản, nói cho bố biết chuyện xe bị trộm.
Bố tôi nói: Trộm mất thì thôi, kệ đi. Con qua đây, có một món đồ nhỏ muốn gặp con.
Tôi đi đến cửa gara thì một em chó con màu trắng lông xù chạy vòng vòng quanh chân tôi, chao ôi ~~~