Phác Liên lập tức đỏ mặt, ôm chặt hai quyển sách trong tay vội vàng bước ra khỏi lớp. Lý Thạc Mẫn đưa mắt nhìn cô nàng bối rối bỏ chạy, lại nhìn cửa lớp bây giờ đã không còn một bóng người, cười khẽ một tiếng. Cuộc đời thối nát này thật là thú vị mà.
Lý Thạc Mẫn chán chết xoay xoay bút trong tay, trong đầu hiện lên một vài kí ức vụn vặt.
Phác Liên là ai?
Năm lớp mười, lớp Lý Thạc Mẫn có một học sinh mới chuyển tới, lúc ấy Lý Thạc Mẫn còn đang hào hứng bàn tán xem cuối tuần này đi chơi ở đâu với Từ Minh Hạo ngồi cách mình hai dãy bàn, vừa quay đầu nhìn bục giảng đã thấy một cô bé trắng trẻo tóc dài, cậu chỉ nhìn một cái thôi mà đã không thể dời nổi mắt. Từ Minh Hạo đang nói dở nửa câu chuyện thì bị thằng bạn bơ đi, tức giận đến mức tiện tay quăng thẳng cục tẩy vào đầu Lý Thạc Mẫn, thế mà thằng này còn không thèm phản ứng lại tí nào.
Chưa đầy mấy ngày sau, Lý Thạc Mẫn đang đứng phơi nắng ngoài ban công cùng Từ Minh Hạo, cậu nhìn chằm chăm vào bóng người ngồi yên lặng ở một góc phòng học, còn cẩm tay Từ Minh Hạo đặt trước ngực mình, “Minh Hạo à, hình như tao bị bệnh rồi, tim đập nhanh quá…”
Minh Hạo trợn tròn mắt giật tay về, “Tao thấy mày đang mê gái thì có.”
Dù gì cũng là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, ai lại đi che giâu tình cảm của mình
bao giờ, mà dựa vào cái tính hấp tấp của Lý Thạc Mẫn, không bao lâu tất cả mợi người xung quanh đã nhận ra bạn nhỏ này đang tương tư con gái nhà người ta. Mặc dù Từ Minh Hạo tỏ vẻ xì mũi khinh thường với hành động không có việc gì cũng lân la đưa đồ ăn cho người ta chỉ để bắt chuyện, tuy nhiên lại không hề có ý phản đối. Mới được vài hôm bản tính nôn nóng của Lý Thạc Mẫn đã không chịu nổi, một ngày đẹp trời nào đó đang trên đường về ký túc xá, cậu quay sang lắc lắc tay Từ Minh Hạo hỏi xem mình có nên tỏ tình không. Từ Minh Hạo hỏi lại: Vậy người ta có ý gì với mày không? Đừng có làm quá xong rồi lại khiến cả hai xấu hổ. Trong lòng Lý Thạc Mẫn hơi dao động, nhưng tưởng tượng mấy ngày qua Phác Liên cũng chưa từng tỏ ra phản cảm với hành động của cậu, chắc là cũng phải có ý gì đó rồi, vì thế Từ Minh Hạo trả lời: Vậy thì nếu thích cứ triển đi.
Đã có bạn thân ủng hộ, Lý Thạc Mẫn càng tự tin hơn, dường như cả người cũng nhẹ nhõm hẳn ra, đang vui vẻ bước đi đã bị ai đó từ phía sau va vào, Lý Thạc Mẫn kêu lên một tiếng, xoa bả vai quay đầu lại, người phía sau lại trầm giọng nói xin lỗi. Lý Thạc Mẫn cẩn thận quan sát người này, tóc dày da trắng nõn, sống mũi thẳng tắp đang đỡ lấy một cặp kính đen, bờ môi mỏng kia mím thật chặt, ánh mắt đăng sau thấu kính dường như có chút… Đáng sợ.
Khuôn mặt này, không phải là Kim Mẫn Khuê bạn thân của cái người mà Từ Minh Hạo vẫn đang đơn phương theo đuổi sao? Nhưng khí chất của người trước mắt có chút không giống với Kim Mẫn Khuê lắm. Mấy đứa con gái trong lớp hình dung về Kim Mẫn Khuê như thế nào ấy nhỉ? Là dịu dàng như ngọc? Vậy bây giờ cái vị đang toát ra cái vẻ tàn độc đằng sau cậu là ai đây???
Dù sao cũng đang vui vẻ, Lý Thạc Mẫn không nghĩ nhiều, chỉ làu bàu một câu không sao rồi tiếp tục nói chuyện với Từ Minh Hạo. Thiếu niên đang mơ mộng về tình yêu trong sáng nên trong đầu chỉ toàn tưởng tượng đến những thứ tốt đẹp, không chú ý đến người nọ cứ đứng mãi đẳng sau, ánh mắt xoáy thẳng vào bóng Lý Thạc Mẫn đi xa dần, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đấy âm mưu.
…*Còn tiếp*….