Im lặng.
“Y… ta!”.
Vẫn là im lặng.
Quân Thanh Dư: “…”.
Gọi không dậy, Quân Thanh Dư đành nhảy ra khỏi bể cá. May là bể cá đặt gần mép bàn, cũng coi như gần giường.
Cậu nhún người nhảy lên.
“Bộp” một tiếng, trực tiếp đáp xuống bên cạnh cái gối, nước trên người cũng lập tức làm ướt ga giường và gối đầu. Quân Thanh Dư dựa lên gối đầu, gương mặt của Phó Viễn Xuyên gần sát bên cạnh.
“Y da”, Quân Thanh Dư duỗi tay lay anh, có người đến kìa, mau dậy đi. Nếu mãi mà không có người mở cửa, người ta tưởng người trong nhà gặp nguy hiểm, phá cửa đi vào thì không hay đâu.
Cảm nhận được lay động, Phó Viễn Xuyên xoay người nằm nghiêng, mặt đối mặt với Quân Thanh Dư. Anh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu người cá nhỏ, lầm bầm không rõ mà dỗ dành: “Ngoan nào”.
Bàn tay trực tiếp che kín Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư đẩy tay anh, “Ý?”.
Phó Viễn Xuyên đang trong cơn mơ màng nhận ra có gì đó không đúng, anh trước tiên hơi khựng lại, hai mắt mở trừng, lập tức nhìn thấy giữa tay mình và gối lộ ra mấy lọn tóc màu vàng kim.
Chậm rãi nhấc tay lên, người cá nhỏ bên trong đang cười với anh.
Quân Thanh Dư: “Y da!”, rốt cuộc anh cũng dậy rồi.
Vừa sáng sớm ngày ra, một nụ cười này giống như có thể gọi dậy sức sống mãnh liệt trong cơ thể.
Phó Viễn Xuyên ôm người cá nhỏ lên, hỏi: “Sao lại ra đây rồi?”.
“Y da”, Quân Thanh Dư chỉ ra ngoài cửa, có người đang gọi kìa.
Phó Viễn Xuyên mới ngủ dậy, trong mắt trong tim chỉ có mỗi người cá nhỏ, lúc này mới để ý thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Anh ngồi dậy mặc thêm quần áo, dẫn theo người cá nhỏ ra ngoài.
Đến khi hai người đến trước cửa thì tiếng gõ không còn nữa, đổi thành tiếng lạo rạo… phá cửa.
Phó Viễn Xuyên mở cửa, nhìn thấy cấp dưới đang ngồi xổm xuống phá cửa nhà mình.
“Sếp không làm sao hết”, Thi Khải Tân thấy cửa mở thì cũng yên tâm, “Anh mãi mà không ra mở cửa, vòng tay thôn minh cũng tắt mất, em còn tưởng anh gặp chuyện gì rồi”.
“Vào đi”.
Quân Thanh Dư liếc một cái là nhận ra ngay người này chính là người hôm qua đột nhiên xuất hiện trong quả cầu dọa cho cậu giật mình, báo hại cậu làm hỏng đồ. Quân Thanh Dư nằm trong tay Phó Viễn Xuyên lật người một cái, ứ muốn nhìn thấy anh ta.
Mặc dù quả cầu thủy tinh vẫn có thể dùng được, nhưng bên trong đã vỡ hết, đề phòng sau này đang sử dụng lại đột nhiên nổ tung bị thương đến người, Phó Viễn Xuyên vứt đi luôn rồi.
Quả cầu thủy tinh liên lạc nhìn là biết rất đắt. Rồi còn phải mua bể cá mới nữa. Cậu làm vỡ, nhưng Thi Khải Tân cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Thi Khải Tân thấy người cá nhỏ vàng kim nằm trong tay Phó Viễn Xuyên thì tay chân ngứa ngáy, “Sếp à, anh muốn em bảo vệ người cá nhỏ vậy trước tiên phải đưa em chứ nhỉ, để tụi em vun đắp tình cảm ấy?”.
Quân Thanh Dư ngẩng lên lườm anh ta, mơ đi!
Thi Khải Tân đã bao giờ trông thấy người cá có biểu cảm phong phú vậy đâu, tò mò hỏi: “Ấy, sếp à, người cá nhà anh lườm em kìa, có phải nó có thù hằn gì không?”.
“Cậu đừng chọc nó nữa”, Phó Viễn Xuyên xoa đầu an ủi người cá nhỏ, Thi Khải Tân là người mạnh nhất trong tất cả, để người như vậy bảo vệ người cá nhỏ thì anh mới yên tâm được.
“Đây là đồ ăn ngày hôm nay của nó, cậu nhớ cho ăn đúng giờ”, ngừng một chút, xem xét đến chuyện người cá nhỏ có địch ý với Thi Khải Tân, anh nói: “Đặt trên cái khay của bể cá là được, nó sẽ tự lấy ăn”.
Thi Khải Tân đáp: “Rõ, sếp đừng lo, em tuyệt đối sẽ không nhân lúc cho ăn mà sờ trộm người cá nhỏ đâu”.
Quân Thanh Dư lắc lư cái đuôi, dám sờ trộm ta đánh gãy tay mi.
Phó Viễn Xuyên nhắc nhở thêm vài điều cần lưu ý, cuối cùng nói: “Có chuyện gì cũng phải đặt an toàn của người cá lên trên hết, rõ chưa?”.
Thi Khải Tân ngẩn ra, điều này có nghĩa là…
Thi Khải Tân nghiêm mặt, gật đầu, “Rõ!”.
Nhắc nhở vài chuyện xong thì thời gian cũng không sớm nữa. Quân Thanh Dư nằm trong tay Phó Viễn Xuyên, không hiểu sao có xúc động muốn đi cùng anh.
Nhưng không thể đi cùng được…
Giờ cậu bé quá, không giúp nổi, có khi còn khiến Phó Viễn Xuyên phải tốn sức bảo vệ nữa, sẽ phiền lắm.
Nhưng mà, đợi cậu lớn lên là ổn rồi.
Người cá của thời đại này có thể lớn lên, cùng với sự phát triển, vảy ở đuôi cũng ngày càng thêm cứng cáp, mạnh mẽ hơn. Nghe nói đuôi của người cá trưởng thành có thể quét đứt sắt thép cứng rắn nhất.
Nghĩ đến lực chiến đấu có thể có được trong tương lai, Quân Thanh Dư ôm lấy ngón tay Phó Viễn Xuyên, ưỡn ngực ngẩng đầu mà nói: Y da!”.
Đợi tôi lớn lên, tôi bảo vệ anh.
“Ngoan nào”, Phó Viễn Xuyên nhẹ nhàng giúp người cá nhỏ chỉnh lại tóc tai, nói: “Ở nhà đợi ta về”.
“Y da!”.
Quân Thanh Dư đổi tư thế sang ngồi trong tay Phó Viễn Xuyên, dang hai tay ra. Trước đây động tác này có nghĩa là ôm, nhưng giờ đang ôm rồi, vậy thì…
Phó Viễn Xuyên khó hiểu nâng tay lên, là thế này sao?
Anh còn đang đoán xem động tác của người cá nhỏ có ý gì, thì Quân Thanh Dư nhờ độ cao này, hai tay dang ra giống như ôm mà dán lên mặt Phó Viễn Xuyên, nhẹ hôn một cái.
“Y da!”.
Chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt đấy.
Phó Viễn Xuyên hoàn toàn không có phản ứng. Ngoại trừ nụ hôn lên ngón tay lúc ở trung tâm chăm sóc người cá, người cá nhỏ chưa hôn anh thêm lần nào.
Nhưng mà lần này… đã không còn là hôn ngón tay nữa, mà là…
Phó Viễn Xuyên cảm giác trong lòng ấm áp, người cá nhỏ ngồi trong tay anh, cái đuôi cuốn lấy cổ tay anh cọ cọ, vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.
Phó Viễn Xuyên nhẹ giọng đáp: “Lúc về sẽ mang đồ ăn ngon cho mi”. Nói rồi có chút không nỡ mà thả người cá nhỏ về lại bể cá trong phòng khách. Như vậy thì anh vừa về liền có thể gặp được người cá nhỏ ngay.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho người cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên đứng dậy, nói: “Nếu người cá có chỗ nào không phải thì lập tức liên lạc với tôi”.
Thi Khải Tân vỗ ngực đảm bảo, “Sếp cứ yên tâm, em chắc chắn sẽ chăm sóc tận tình”.
Quân Thanh Dư trong bể cá cũng vẫy tay, “Ý~ da!”.
Anh về sớm nhé!
Phó Viễn Xuyên thấy ánh mắt người cá nhỏ vô cùng dịu dàng, gương mặt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, anh đáp: “Tối ta về”.
*Ủa lúc này vẫn là người x cá mà sao cảm giác như vợ chồng son không nỡ xa nhau vậy 😀