“Muốn uống gì?”
“Trừ rượu ra thì cái gì cũng được.”
“Hoắc hương chính khí thủy?”
“… Nếu anh có thật.”
“Đừng có kích anh, anh có thật đấy.”
“…” Diệp Khai nhận thua ngay: “Cho em nước đi.”
Trần Hựu Hàm ngồi xuống bên cạnh cậu, ném cho cậu một chai nước soda, ngoan ngoãn chọn thuốc trong túi sách của Diệp Khai.
“Thiếu gia của tôi ơi, em vét sạch tủ thuốc nhà mình mang qua đây à?”
Diệp Khai cười đến mức sặc một cái, tự mình cũng thấy hơi xấu hổ: “Chị ấy chỉ nói anh ốm thôi, sao em biết được anh bị bệnh gì.”
Thật ra thì Ngũ Tư Cửu cũng làm y như vậy, chỉ là Trần Hựu Hàm không nhìn qua cái túi thuốc kia. Nếu như Diệp Khai không đến thì thậm chí hắn còn không định uống thuốc, chịu đựng một chút là xong rồi.
“Giỏi thật.” Trần Hựu Hàm không xem nữa, đổ hết thảy ra bàn trà, “Ngàn dặm xa xôi từ nhà họ Diệp đưa đến tận đây, vậy thì đừng về nữa.”
Lời này của hắn khiến người nghe suy tư, vàng tai Diệp Khai ửng đỏ. Trần Hựu Hàm lại giống như là cố ý, thả túi thuốc kia xuống, tiến lại gần dựa vào người Diệp Khai, mạnh miệng hỏi: “Quan tâm anh đến vậy cơ à?”
Hắn vừa mới tắm xong, nhiệt độ và khí tức trong không khí đều cực kỳ có tính xâm lược, phối hợp với đôi mắt như thể đang cười kia, khiến cho Diệp Khai lập tức giống như không còn chỗ nào để trốn tránh.
“Em. . .” Diệp Khai ngả người về phía sau, dựa vào đống gối ôm, nhưng vẫn không có đường lui. Ánh mắt cậu đảo loạn: “Không có, chị em bảo em đến.”
Trần Hựu Hàm lại nghiêng người sang, truy hỏi: “Thật sao?”
Đây rõ ràng là dáng vẻ được lợi còn muốn khoe mẽ đáng ăn đòn, thế nhưng Diệp Khai lại không làm gì được, cậu tiếp tục lui về sau, hận không thể thu nhỏ mình lại để chui vào một góc nào đó.
“Dĩ nhiên là thật. . . chị ấy không biết anh có bạn trai rồi, nếu mà biết thì còn lâu mới thèm quan tâm anh nữa.”
“Vậy còn em?” Trần Hựu Hàm vừa nói vừa vươn tay chạm vào tóc Diệp Khai, nhặt ra một chiếc lông tơ trắng.
Đây là gối lông ngỗng bị bay lông, lúc trước hắn còn ghét bỏ muốn đổi sang loại khác, giờ thì lại ước gì có thể bay ra thật nhiều, tốt nhất là bay ra dính lên khắp người.
Diệp Khai giống như một chú nai nhỏ đang căng thẳng cảnh giác, tay Trần Hựu Hàm mới khẽ động, cậu liền cứng người lại, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Em, em thì sao?”
“Em biết anh có bạn trai rồi, em còn quan tâm anh không?”
Diệp Khai tước vũ khí đầu hàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em sai rồi, là em tọc mạch xen vào việc của người khác, em ăn no rửng mỡ.”
Câu trả lời này có lẽ không đạt tiêu chuẩn.
Trần Hựu Hàm không đứng dậy, ngược lại còn dùng tư thế này càng lúc càng lấn tới, gần như muốn áp đảo Diệp Khai. Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, ánh mắt đối diện, Diệp Khai cơ hồ sắp nghẹt thở, thậm chí còn không thám thở mạnh. Bỗng nhiên, Trần Hựu Hàm khẽ cười một cái, búng ngón tay lên trán Diệp Khai: “Nhóc con.”
Hắn ngồi về chỗ cũ, loại không khí khó mà miêu tả khiến cho người ta không thể trốn thoát kia đã hoàn toàn biến mất. Trần Hựu Hàm uống hai viên thuốc, hững hờ hỏi: “Lần trước nói chuyện với em lớp dưới thế nào rồi?”
Diệp Khai không biết tại sao Trần Hựu Hàm đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, cậu gần như quên mất đó là nữ sinh nào, qua loa đáp: “Không có gì, chỉ vậy thôi.”
“Không cho phép em yêu đương, có nghe chưa?”
“Nghe rồi nghe rồi!” Diệp Khai rốt cục không nhịn được, thậm chí còn có chút thẹn quá hoá giận: “Anh quản rộng quá đấy.”
Trần Hựu Hàm cười mà như không cười nhìn cậu: “Quản từ nhỏ đến lớn, giờ lại chê anh phiền rồi? Đến cả tã lót anh còn từng thay cho em đấy.”
“. . .”
Mẹ nó.
Diệp Khai thầm chửi bậy: “Em không còn là trẻ con nữa rồi, có thể đừng nhắc đến những chuyện ngày xửa ngày xưa đó nữa được không?”
Trần Hựu Hàm thấy cậu đột nhiên nổi giận thì hơi giật mình, cau mày nói: “Ai chiều em ra cái tính xấu này? Em không phải trẻ con thì là gì?”
“Em. . .” Diệp Khai tức giận ném gối về phía hắn: “Ngũ Tư Cửu cũng chỉ lớn hơn em một hai tuổi mà anh còn xuống tay được còn gì! Lúc anh ngủ với cậu ta sao không cảm thấy cậu ta cũng là trẻ con?”
“Ngũ Tư Cửu?” Trần Hựu Hàm sửng sốt khoảng chừng năm giây: “Ngũ Tư Cửu là ai?”
“…………” Diệp Khai không tin nổi mà nhìn hắn: “Anh ngủ với người ta hai tháng nay rồi mà đến tên còn không biết sao?”
Trần Hựu Hàm cuối cùng đã hiểu ra, bật cười: “Ý em là Tiểu Cửu hả?”
“Cậu ta tên là Ngũ Tư Cửu!” Diệp Khai cảm thấy thật hoang đường: “Anh thật sự chỉ ngủ với cậu ta thôi sao, chẳng lẽ anh chưa từng để ý đến tên cậu ta là gì, nhà ở đâu, bố mẹ làm nghề gì sao?”
Trần Hựu Hàm trầm mặc hai giây tượng trưng, chần chờ nói: “. . . Không thì sao?”
Hắn thật sự không thấy mình có gì sai.
Dù sao thì hắn cũng đâu phải đang ở trong một mối quan hệ yêu đương đâu.
Diệp Khai trước đó còn nghĩ rằng mình đã hiểu rõ Trần Hựu Hàm, hiểu rõ về quan điểm trong chuyện yêu đương, hình thức kết giao cùng với sự không tim không phổi của hắn, nhưng lúc này đây cậu mới hiểu rõ hơn bao giờ hết. Vậy mà trước đó cậu còn từng trộm lo lắng Trần Hựu Hàm sẽ thực sự nghiêm túc với Ngũ Tư Cửu cơ đấy?
Hắn căn bản sẽ không nghiêm túc với bất cứ ai.
“Anh quả thật. . .” Diệp Khai cạn lời, bực bội quay hai vòng.
Trần Hựu Hàm vắt chéo chân, hai tay khoanh trước trước, ung dung giúp cậu điền từ vào chỗ trống.
“Lạm giao?”
“Không thể nói lý?”
“Bẩn?”
Mỗi lần hắn nói ra một cái, Diệp Khai chỉ lắc đầu, cuối cùng dở khóc dở cười đáp: “Bỏ đi, em chưa nói gì hết.”
Trần Hựu Hàm gật gật đầu: “Lẽ ra từ năm bốn tuổi em đã phải biết rõ bản chất của anh rồi chứ.”
Khoảnh khắc hắn nói ra câu này, Diệp Khai gần như không thở nổi, trong ngực cậu thấy ngột ngạt kinh khủng. Trong phòng yên tĩnh một hồi, Diệp Khai cúi đầu thấp giọng nói: “Anh nói rất đúng, em đã biết từ lâu rồi.”
Chính vì đã biết rõ đến như vậy, cho nên em mới càng có vẻ hết thuốc chữa.