Gió Mát sửng sốt: “Được không anh?”
“Ừm…” Túc Mạc xoa đầu thỏ, tùy ý nói: “Được thì được đó, nhưng bây giờ mức độ no nê của nó không cao, chơi đùa sẽ lãng phí thể lực của nó.”
“Mức độ no nê hả, chuyện nhỏ, anh đợi em xíu!” Gió Mát lập tức hiểu: “Em đi mua đồ ăn cho!”
Người vừa mới đi, thỏ con nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Túc Mạc.
Túc Mạc nhéo lỗ tai nó: “Mày là thỏ có thể đánh quái, phải tự mình kiếm ăn, biết chưa?”
Nó nghiêng đầu, không biết có hiểu gì hay không.
Gió Mát đi thật xa mới mua được một túi thức ăn cao cấp về, không chỉ cho thỏ ăn mà còn sờ thỏ đến nghiện, sờ xong còn lưu luyến không buông: “Khó trách người ta tranh nhau tìm Thỏ Linh Tâm như vậy, cấp bậc tương tác hoàn toàn khác nhau, còn có thể ăn thức ăn mà người khác đưa cho nữa, quá đỉnh.”
[Sao tôi thấy sai sai.] [Thỏ con siêu dễ thương, tôi đang điên cuồng chụp hình nè!]“Ừ.” Túc Mạc nhướng mày, nhìn trạng thái ăn no nê trên đầu thỏ rồi hỏi: “Cậu làm xong nhiệm vụ chưa?”
“Xong nhiệm vụ thôn Tân Thủ là em rời đi.” Gió Mát sóng vai nói chuyện với Túc Mạc, cậu ta kể tình huống mấy ngày nay cho cậu, chờ đến khi về tới thôn Tân Thủ mới sửng sốt: “Anh ơi, anh không đi làm nhiệm vụ chọn hệ phái à?”
Túc Mạc đến bên hồ, nhìn bè tre trên mặt hồ đông nghịt người, hiển nhiên hết chỗ để làm nhiệm vụ.
Cậu chậm rãi nói: “Không vội, tôi có chút việc phải làm.”
Dứt lời, cậu mở sạp bày bán trước mặt Gió Mát.
Gió Mát: “?”
Bày bán là hệ thống có sẵn của Thiên Hoàn, được chia thành bày bán trực tuyến và bày bán ngoại tuyến, không cần bỏ phí thủ tục gì cả. Lúc đang nghiên cứu hệ thống giao dịch thì Túc Mạc phát hiện ra cái này, vừa hay có thể sử dụng luôn.
Phong cảnh mặt hồ tuyệt đẹp, người làm nhiệm vụ, người tìm giai thoại đều chen chúc bên hồ.
Gian hàng cấp thấp đó là một tấm vải bố trải trên mặt đất, kèm theo một chiếc ghế nhỏ. Ngay sau khi bày bán, Gió Mát lập tức ghé vào xem, cậu ta phát hiện trong quầy bán đủ loại Tiểu Linh Ngư, ước chừng có 30 con, giá bán mỗi con là 1 vàng 50 bạc.
[?] [Tăng giá hả?] [Một tiếng trước chẳng phải chỉ có 60 bạc thôi sao?] [Khoan, rốt cuộc cậu ta kiếm đâu ra nhiều cá như vậy, 30 con lận đó!]Gió Mát không thể lý giải: “Anh ơi, anh tìm đâu ra nhiều cá vậy?”
“Câu.” Túc Mạc thao tác bày bán: “Sao vậy?”
[Đây là vận may khỉ gió gì!] [Đỉnh, hơn 30 con, câu dễ vậy luôn!] [???]Gió Mát cũng choáng váng với đống cá, cậu ta chú ý tới giá bán: “Vừa nãy không phải 60 bạc…”
Túc Mạc nghe vậy thì nhướng mày: “Cậu muốn bù tiền à?”
Gió Mát: “Em không có ý đó.”
“Mới nãy là bán thử, giờ là bán chính thức.” Túc Mạc ngồi trên ghế nhỏ, lại hỏi: “Cậu có đủ tài nguyên nộp nhiệm vụ chưa? Có cần mua gì không?”
Gió Mát: “Không… không cần đâu.”
Túc Mạc tiếc nuối: “Vậy được rồi.”
Cậu gõ mấy chữ trước khi offline: “Cậu chơi trước đi, tôi off đây.”
Gió Mát chưa kịp la lên thì thấy người trước mắt hóa thành một luồng khói trắng rời đi, chỉ còn lại quầy hàng bán cá.
Cậu ta há hốc mồm hỏi phòng livestream: “Anh ấy off rồi hả?”
[Bán cá mà cắt cổ quá vậy, có thời gian thì đi làm nhiệm vụ đi.] [1 vàng 50 bạc, ăn cướp à!] [… Thật ra cũng không phải đắt lắm.]Quầy hàng cực kỳ mộc mạc, ngoại trừ viết bảng hiệu “Bán Tiểu Linh Ngư” ra thì không có vật trang trí gì hết.
Gió Mát vẫn đứng sửng sốt trước quầy hàng một lúc lâu, những người chơi tìm giai thoại hay làm nhiệm vụ cũng phát hiện quầy hàng nhỏ này, bọn họ ồn ào kéo tới xem.
“Làm gì đó? Bán cá hả?”
“Đù, là Tiểu Linh Ngư!”
“Đờ mờ, tôi không muốn xếp hàng nữa, tôi mua trước đây.”
“Tôi cũng mua!”
“Chừa tôi một con với!”
Gió Mát vốn đứng trước quầy hàng, thấy người tới nhiều quá nên đành lui về sau, cậu ta há hốc mồm nhìn người chơi khác mua cá: “Thật sự có thị trường này luôn à?”
[Thật sự thì rất tiện lợi đó…] [Xếp hàng câu cá tốn 2 tiếng, bỏ hơn 1 vàng là có thể giải quyết nhiệm vụ này.]***
Sau khi offline thì Túc Mạc không quan tâm chuyện trò chơi nữa, hai ngày nay để làm nhiệm vụ tân thủ, cậu đã tốn 5 tiếng để chơi mỗi ngày. Chuông cảnh báo của Nhạc Nhạc có vang lên vài lần, cuối cùng cậu cũng tắt đi.
Túc Mạc vừa nằm xuống sô pha thì lập tức nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Lưu: “Viện Nghiên Cứu hàng đầu Thủ Đô ạ?”
Trong phòng khách vang lên tiếng nhạc nhẹ, Nhạc Nhạc bưng mâm từ phòng bếp ra, vừa đi vừa nói: “Túc Mạc ơi Túc Mạc, đến giờ ăn cơm chiều rồi!”
Ở nhà không có ai khác, tiếng của người máy Nhac Nhạc là sự náo nhiệt duy nhất trong phòng.
Túc Mạc yên lặng nghe kiến nghị từ đầu dây bên kia, cậu chợt liếc sang khung ảnh treo trên tường: “Chủ nhiệm Lưu, cảm ơn ý tốt của thầy ạ.”
Chủ nhiệm Lưu vừa nghe vậy thì chặn trước: “Thật ra Sở Nghiên Cứu 1 không tồi, hơn nữa gần đây bọn họ đang nghiên cứu hạng mục mới, đây là cơ hội học tập khó có được, em thật sự không suy xét sao?”
“Không suy xét đâu ạ.” Túc Mạc cười: “Em có việc cần làm trong kỳ nghỉ rồi, nếu là cơ hội học tập khó có được thì chi bằng đề cử anh Chu sang đó đi thầy.”
Chủ nhiệm Lưu hơi tiếc nuối, ông nói vài câu với Túc Mạc rồi vội ngắt máy, chỉ bảo cậu suy xét lại.
Sau khi ngắt máy, Túc Mạc bỗng cảm thấy cả người mỏi mệt, cậu nằm ngửa trên sô pha, nhìn Nhạc Nhạc đứng trơ trọi bên cạnh, hỏi: “Sao vậy?”
“Ăn cơm thôi.” Nhạc Nhạc buông khay xuống: “Hôm nay không phải dịch dinh dưỡng đâu nhé, có thịt bò xào rau cải xanh, canh bắp cải… còn có ly cà phê cuối cùng trong tuần này nữa.”
Túc Mạc chần chờ một chốc rồi ngồi dậy, nói: “Tôi biết rồi.”
Nhạc Nhạc dọn xong: “Mau ăn cơm đi, ăn xong còn phải uống thuốc nữa đó.”
Lúc nói chuyện, robot nhỏ mở ngăn kéo nhỏ bên dưới phòng khách, bên trong chứa đủ loại thuốc.
Cậu khuấy ly cà phê mấy vòng, nhìn Nhạc Nhạc đổ chính xác mấy viên thuốc trong lọ ra: “Túc Mạc, ăn xong phải uống thuốc, uống thuốc mới khỏe được.”
Ánh mắt Túc Mạc dừng lại trên báo cáo kiểm tra và đo lường bên dưới lọ thuốc, cậu nói: “Hôm nay Chủ nhiệm Lưu hỏi tôi có muốn đến Viện Nghiên Cứu Thủ Đô học tập hay không, trước kia tôi rất muốn đi, nhưng bây giờ thì không muốn nữa. Không thao tác cơ khí thực nghiệm thì chả có gì thú vị, cũng không có tính khiêu chiến, xài công thức hoài nhàm chán lắm…”
Nhạc Nhạc lại nói: “Túc Mạc! Trước khi ăn cơm không được uống cà phê!”
“Biết rồi.” Túc Mạc bưng ly cà phê lên nhấp một hớp: “Nhạc Nhạc, hôm nay cậu không bỏ đường.”
Nhạc Nhạc phản bác: “Tôi có bỏ mà.”
Túc Mạc lại uống hai hớp nữa: “Để tôi nếm lại thử.”
Nhạc Nhạc: “Túc Mạc! Cậu lại gạt tôi! Trước khi ăn cơm không được uống cà phê!”