Bố Tống thấy con gái cao hứng, tò mò hỏi cô: “Nhiễm Nhiễm, sao cao hứng vậy, có chuyện gì sao?”
Tống Nhiễm cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, nói: “Không có việc gì đâu bố.”
Bố Tống giả vờ tức giận mà hừ hừ một tiếng: “Nhiễm Nhiễm lớn rồi, chuyện gì cũng không nói cho bố biết.”
Tống Nhiễm cười hì hì, bĩu môi: “Bố, bố thật nhỏ mọn.”
Bố Tống bị bộ dáng của con gái chọc cười, thấy cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng. Bất luận như thế nào, chỉ cần con gái vui vẻ, là việc ông vui mừng nhất.
Cuối tuần Tống Nhiễm phải đi làm thêm, ăn bữa sáng xong, rửa bát vội vàng đi.
Cuối tuần Tống Nhiễm phải làm thêm ở một tiệm tràn sữa gần quảng trường.
Tiệm trà sữa làm ăn cực tốt, hầu như ngày nào cũng có người xếp hàng, cuối tuần người càng nhiều, trên cơ bản là làm không ngừng nghỉ.
Mùa hè trời nóng, hơn nữa luôn vội vàng, cả ngày xuống, quần áo trên người Tống Nhiễm đã ướt nhiều lần.
Buổi chiều 6 giờ tan làm,Nhiễm sốt ruột chạy vào trong nhà.
Nghĩ đến buổi tối hẹn hò, liền chạy nhanh vào trong phòng tắm gội đầu tắm rửa.
Lần đầu hẹn hò, Tống Nhiễm vừa hưng phấn vừa khẩn trương, đã thay quần áo vài lần, cuối cùng mặc một cái váy màu hồng nhạt. Váy rất đẹp, dài đến đầu gối, váy không có hình dạng cố định, rất đặc biệt.
Dáng người rất đẹp, vừa cao vừa gầy, váy mặc trên người, vòng eo hiện ra, rất mảnh khảnh.
Làn da cô lại trắng nõn, mặc màu hồng nhạt đặc biệt đẹp, trông giống người ôn nhu.
Trang điểm nhẹ, tóc sấy khô, lười biếng xõa trên vai.
Lại khoác một chiếc ba lô nhỏ màu trắng.
Sau khi trang điểm xong, Tống Nhiễm đứng trước gương soi nửa ngày, cảm thấy mình không có vấn đề gì, mới đi ra khỏi phòng.
Trang điểm ăn mặc tỉ mỉ như vậy, bố Tống không khỏi camr thấy sửng sốt, vội hỏi: “Con… Con muốn làm gì?”
Tống Nhiễm cong mắt cười, nói: “Hẹn bạn đi xem phim ạ.”
Vừa nói, vừa đi đến trước cửa.
Lấy một đôi giày màu trắng từ trong tủ ra.
Vừa đi giày vừa ngẩng đầu dặn dò “Bố, hộp cơm để trên bàn, lát nữa bố để trong lò vi sóng một chút là ăn được.”
Bố Tống gật đầu, nhịn không được tò mò hỏi cô: “Nhiễm nhiễm a, bạn của con là nam hay nữ vậy?”
Tống Nhiễm thay giày xong, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, nói: “Là nữ nha.”
Bố Tống hoài nghi mà nhìn cô một cái, rõ ràng có chút không tin.
Nữ?
Trước nay chưa thấy con gái trang điểm như vậy đâu.
Sao ông cảm thấy khả năng lớn là nam nhỉ?
Nhưng con gái không nói với ông, ông cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở cô: “Xem xong phim thì trở về, chú ý an toàn, biết không?”
Tống Nhiễm cười trả lời: “Con biết, bố, phim hết thì con về.”
______________________________________
Lúc Tống Nhiễm chạy tới quảng trường, mới có 7 giờ 40 phút.
Cô đi chỗ hẹn, nhìn xung quanh bốn phía, Lục Mộ Trầm chưa tới, vì thế lại chạy tới cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước khoáng.
Chờ mua xong nước, xa xa, thì thấy Lục Mộ Trầm đứng ở chỗ cô vừa đứng chờ cô.
Tâm tình Tống Nhiễm kích động, chạy như bay tới chỗ anh.
Từ phía sau vỗ bả vai Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm quay đầu lại, thấy Tống Nhiễm cười khanh khách nhìn anh, trong tay hai chai nước khoáng.
Vừa thấy, Lục Mộ Trầm không khỏi ngốc chớp mắt một cái.
Mặc dù sớm biết Tống Nhiễm rất xinh đẹp, nhưng lần đầu tiên thấy bộ dáng cô không mặc đồng phục, nhưng vẫn bị kinh diễm.
Nhưng rất nhanh, liền đem sự kinh diễm trong mắt thu lại.
Tống Nhiễm cười hì hì đưa cho anh một chai nước, nói: “Tớ còn cho rằng cậu sẽ không đến.”
“Vừa vặn không có việc gì.”
Tống Nhiễm cười, chỉ vào teung tâm thương mại đối diện: “Chúng ta đi qua, tám giờ bắt đầu chiếu phim.”
Lục Mộ Trầm gật gật đầu, quay đầu đi đến trung tâm thương mại.
Tống Nhiễm đi bên người anh, khoảng cách giữa hai người là nửa người.
Ít nhiều vẫn có chút xa cách.
Đi thang máy trực tiếp tới tầng bốn.
Rạp chiếu phim có rất nhiều người, xếp hàng mua vé.
Lục Mộ Trầm nói với Tống Nhiễm: “Cậu ở chỗ này chờ tớ, tớ đi mua vé.”
Tống Nhiễm gật gật đầu: “Được, tớ chờ cậu.”
Lục Mộ Trầm đi rồi, Tống Nhiễm ngồi trên sô pha chờ ở đại sảnh, đôi mắt lại nhìn Lục Mộ Trầm.
Không chỉ ở trường học, khi ở bên ngoài, trong đám người, Lục Mộ Trầm cũng cực chói mắt.
Áo thun màu trắng rộng, quần jean, chân đi giày thể thao màu đen.
Vóc dáng anh rất cao, nhưng lưng một chút cũng không còng, đứng thẳng tắp, rất có tinh thần.
Anh lớn lên thật đẹp trai a, đẹp trai đến mức không dời mắt được.
Ánh mắt Tống Nhiễm nóng rực, vì thế cho dù cách một khoảng, Lục Mộ Trầm cũng cảm giác được ánh mắt kia.
Anh nghiêng đầu, theo nhìn theo ánh mắt kia.
Tống Nhiễm thấy anh nhìn qua, khóe miệng cong một chút, liền nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, đôi mắt cong cong, xinh đẹp đến mức làm người khác không dời mắt được.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Lục Mộ Trầm bỗng dưng thịch một cái, giống vật gì đó trong lòng nổ tung.
Bỗng nhiên Lục Mộ Trầm cảm thấy hoảng hốt, lập tức dời tầm mắt, tim đập rất nhanh, trước nay chưa từng có cảm giác như vậy.
Lục Mộ Trầm dời tầm mắt, Tống Nhiễm vẫn si ngốc mà nhìn anh, một chút cũng không che dấu ánh mắt của mình. Cô ước gì anh có thể nhanh nhìn ra, cô thích anh nha.
Cô ngồi ở chỗ đó đợi một lát, phía sau bỗng nhiên có người vỗ cô một cái.
Quay đầu lại, là một nữ sinh tầm tuổi cô ngồi phía sau, vẻ mặt tò mò hỏi cô: “Chàng trai kia là gì của cậu?”
Tống Nhiễm ngây ra một lúc: “Ai?”
“Chính là nam sinh vừa nãy đi cùng cậu a, mặc áo thun màu trắng, lớn lên rất đẹp trai.”
Tiếng của đối phương vừa dứt, Tống Nhiễm lập tức phản ứng lại, cười hì hì, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: “Cậu ấy a, là bạn trai của tớ.”
Vừa nói xong, liền thấy nữ sinh kia nâng mắt, nhìn phía sau cô.
Tống Nhiễm sửng sốt, theo bản năng mà quay đầu lại, thì thấy Lục Mộ Trầm không biết khi nào đã đứng phía sau cô, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.
Trái tim Tống Nhiễm run rẩy, theo phản xạ mà từ trên sô pha đứng lên: “Lục… Lục…”
Lục Mộ Trầm cầm vé xem phim đưa cho cô: “Đi thôi, phim sắp bắt đầu rồi.”
Tống Nhiễm: “…”
Thiên, những gì cô vừa mới nói, anh nghe thấy hết?