Anh lạnh lùng nói: “Không cần, trả nó lại cho tôi.”
Cảnh Vi Dao cũng muốn cứng rắn cướp cùng anh, chỉ là khi đưa mèo qua, nói: “Hy vọng anh có thể suy nghĩ lại.”
“Không được.” Lục Tục Sinh lấy mèo xong liền quay đầu rời đi, một chút cũng không lưu tình.
Trở lại phòng, người đàn ông ném mèo con hải vương nơi chốn lưu tình lên giường, cười lạnh: “Mới bao lâu mà đã đi tìm cho mình một chủ nhân mới rồi. Tao nên khen mi một câu, thật lợi hại!”
“Meo? Meo meo meo.”
Mắt mèo tròn xoe mở to, vô tội đơn thuần, giống như không biết mình làm cái gì.
“… Quên đi, về sau cách người phụ nữ này xa một chút, tâm cô ta không tốt, chuyên ăn mèo con như mi.” Lục Tục Sinh giống như lúc mới gặp, hơi chút dùng sức ấn đầu mèo một cái như trừng phạt.
“Meo ~”
“Thật là con mèo đần.”
Mà Cảnh Vi Dao trở lại phòng nghỉ của mình, ngồi yên trên giường. Sau nửa ngày, cô ta cầm lấy di động gọi điện thoại.
“Này.” Cảnh Vi Dao đối với người đầu bên kia rất quen thuộc, cô ta trực tiếp nói: “Mèo của cậu cho tôi nuôi một thời gian đi.”
Người đầu bên kia điện thoại kinh ngạc nói: “Không phải cậu không thích mèo sao?”
“Đột nhiên cảm thấy hứng thú.”
Đối phương sảng khoái nói: “Ok, cậu còn ở đình viện Bích Thuỷ đúng không, tôi cho người đưa qua. Cậu phải nghiêm túc chiếu cố Viên Viên, nó là bảo bối của tôi đó!”
“Tôi sẽ chăm sóc tốt.”
Điện thoại vừa ngắt, phòng như lâm vào chết lặng.
– –
Ở cục Điều Đặc mấy ngày, cục trưởng khu hai trở về nói chuyện với Lục Tục Sinh một lúc.
Kẹo Bông Gòn không đi theo cho nên mèo con không biết bọn họ nói gì.
Chỉ biết sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Lục Tục Sinh liền mang nó trở về nhà mình, sau đó bắt đầu thường xuyên ra ngoài.
Sau đó người đàn ông liền có tiền, anh mua cho Kẹo Bông Gòn rất nhiều đồ, thức ăn mèo, đồ ăn vặt, lược chải lông, đồ chơi, đồ dùng vệ sinh Cái gì cần đều có.
Nhưng bởi vì Lục Tục Sinh thường xuyên ra khỏi cửa, Kẹo Bông Gòn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị nhốt ở trong phòng.
Ngay từ đầu còn tốt, nó vốn dĩ không quá thích chơi ở bên ngoài, nhưng thời gian dài nó không khỏi lo nghĩ.
Mèo con vẫn luôn nhớ rõ nhiệm vụ của mình — tìm được đường về nhà.
Cho nên một lần Lục Tục Sinh làm xong sớm trở về thì phát hiện mèo Tiểu Bạch hôm nay phá lệ khác thường.
Nó không ngừng cắn xé ống quần mình, túm anh đến trước cửa, sau đó nhảy một cái, meo trảo ấn lên then cửa làm động tác mở cửa.
Lục Tục Sinh không ngốc, nháy mắt liền hiểu ý mèo con.
“Mi muốn đi chơi? Được a, để tao đi tắm xong thì mang mi đi ra ngoài, trong khoảng thời gian này xác thật để mi chịu thiệt rồi.”
Không đúng không đúng, mèo muốn tự mình ra cửa a.
Kẹo Bông Gòn nôn nóng mà xoay vòng vòng tại chỗ.
“Nóng vội vậy, thế chúng ta đi thôi?”
Vẫn không đúng.
Kẹo Bông Gòn dùng đầu củng chân Tục Sinh, đẩy anh vào trong phòng, sau đó lại tự chạy đến cửa.
Mới đầu Lục Tục Sinh còn không hiểu ra sao, nhưng khi Kẹo Bông Gòn lặp đi lặp lại cái động tác này hai lần thì anh hiểu rồi.
“Mi muốn tự đi chơi?” Lục Tục Sinh đoán.
Đúng đúng đúng!
Kẹo Bông Gòn lập tức tiến đến trước mặt Lục Tục Sinh cọ cọ, đuôi to lúc ẩn lúc hiện, nó rất vui vẻ.
“Gần đây bên ngoài rất nguy hiểm.” Lục Tục Sinh thử thăm dò nói.
Cái đuôi đầy lông mượt mà kia lập tức dừng vung vẩy mà gục xuống, cảm xúc rất nhân tính hóa.
“Nhưng mi muốn đi cũng không phải không thể.”
Cái đuôi lại lần nữa vểnh lên, ngay cả cái tai tam giác cũng dựng lên.
Lục Tục Sinh không biết mèo nhà khác có thể nghe hiểu lời người nói như bộ dáng thành tinh này hay không, anh chỉ cảm thấy trêu mèo con rất vui vẻ.
“Quay đầu đây để tao đeo cho mi cái vòng cổ, bên trong có gắn máy định vị mang lên là được.”
“Meo meo meo!”
Sen vạn tuế!
Lục Tục Sinh nói được thì làm được, cũng không bởi vì nó là mèo mà không tuân thủ lời hứa.
Quả nhiên, ngày hôm sau anh về nhà thật sự mang theo một cái vòng cổ mỏng màu đen bằng da, chắc chắn dùng bền.
Ngoài vòng cổ có khắc số điện thoại của Lục Tục Sinh, ở giữa có gắn máy định vị siêu nhỏ.
Vốn dĩ Lục Tục Sinh còn muốn khảm một ít đá quý, vàng, mấy đồ trang trí lên vòng cổ cho ‘Đại tiểu thư’ nhà mình.
Dù sao mèo con lớn lên rất quý khí, vòng cổ tự nhiên cũng không thể khó coi, dù sao hiện tại anh có tiền.
Nhưng sau khi nghĩ lại, mèo trắng nếu thường xuyên đi ra ngoài chơi thì mấy thứ này thật sự quá hấp dẫn chú ý, khả năng sẽ hấp dẫn những người có ý đồ xấu.
Lục Tục Sinh chưa bao giờ hoài nghi nhân tính không ác, anh lúc này mới có tâm tư nghỉ ngơi, chỉ đặt làm cái có dáng vẻ bình thường nhất.
Người đàn ông ôm mèo đặt trên đùi, cẩn thận đeo vòng cổ: “Đi ra ngoài chơi phải chú ý an toàn, gặp người xấu liền chạy. Buổi tối nhớ về nhà, đừng để tao tự mình đi ra ngoài bắt được mi. Quan trọng nhất là — còn dám hái hoa bắt bướm đi tìm chủ nhân mới, tao liền nhốt mi lại.”
Lục Tục Sinh có dục vọng độc chiếm rất mạnh, anh rất ghét chia sẻ đồ của mình cho bất kỳ kẻ nào.
Cái tật xấu này thật ra có từ rất sớm.
Trước kia vân còn tốt, người khác chạm vào đồ của anh thì cùng lắm là tức giận.
Nhưng hiện tại, đạo đức và điểm giới hạn sớm đã bị trò chơi yêu ma khá vỡ gần như không còn. Nếu có người chưa được sự đồng ý mà tự ý đụng vào đồ của anh thì anh sẽ không khống chế được muốn thấy máu.
– – Người từ nơi đó bò ra đã rất khó trở về là mình trước kia, cùng lắm chỉ có thể làm một người thường tuân thủ pháp luật.
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu cực Điều Đặc Điều thành lập.
“Meo meo meo ~”
“Được rồi.” Lục Tục Sinh vỗ vỗ chân mèo, thả Kẹo Bông Gòn đi, mở cửa cho nó: “Nhớ về sớm.”
“Meoo — meo ~”
Kẹo Bông Gòn không lập tức rời đi, mà nhão nhão dính dính dán lên người đàn ông, được một cái xoa đầu nặng nề mới xoay người rời đi.
Lục Tục Sinh đứng ở cửa nhìn thân ảnh mèo con xuống lầu, như là cha già lần đầu tiên đưa con gái đi nhà trẻ, trong mắt toàn lo lắng.
Thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mèo con, anh mới quay đầu vào nhà.
Cửa vừa đóng lại, Lục Tục Sinh nhìn ngôi nhà an tĩnh, đột nhiên cảm thấy bầu không khí đáng sợ.
Anh yên lặng mà trở lại phòng ngủ, nằm trên giường tính ngủ bù, mấy ngày này anh giải quyết mấy sự kiện rất tốt nhưng số lượng thật sự quá nhiều.
Lục Tục Sinh nhắm mắt được một phút, năm phút, mười phút, hai mươi phút.
Anh đột nhiên mở mắt ra, rõ ràng đã rất mệt nhưng lại hoàn toàn không ngủ được.
Ngày thường anh cũng sẽ không như vậy, đây là lần đầu tiên anh mất ngủ sau khi ra khỏi trò chơi.
Thiếu cái gì đó?
Lục Tục Sinh rất nhạy bén, anh lập tức liền nghĩ đến khác biệt hiện tại duy nhất chỉ có — mèo không ở bên người.