Hay cho câu Trơ lại núi xanh với áng hồng…
Ngưng một chút, nàng ta lại tiếp:
– Tỉnh rượu ngắm nhìn hoa khoe sắc,
Say khướt giăng màn dưới hoa bay!
Một bài phóng khoáng tang thương, một bài thi tửu điền viên nhưng cả hai đều lộ ý coi nhẹ danh lợi thế gian, rất có khả năng là cùng một người làm! Có điều vẫn chưa chịu thổ lộ tâm tình, cố ý giữ khoảng cách với chúng ta. Ca, người này e là chúng ta không giữ được, sợ là sớm muộn gì cũng mỗi người đi một ngả thôi!
Mặt Thương Triều Tông có vẻ không vui:
– Đi theo chúng ta nguy hiểm, cầu bình an cho bản thân, chuyện này hợp tình hợp lý!
Lam Như Đình thở dài:
– Bất kể nói thế nào, chí ít đối phương đi đủ để chứng minh một điểm, không phải ngoại bộ phái đến mưu đồ bất chính!
Trong trướng, Ngưu Hữu Đạo ngồi xếp bằng trên một tấm chăn. Vén mành lều lên, Viên Cương tiến vào, nhàn nhạt hỏi một câu:
– Bữa khuya ăn ngon không?
– Có gì ngon chứ, trừ hấp, luộc, nướng vẫn là hấp, luộc, nướng. Trình độ ẩm thực ở bên này kém quá. Đợi ổn định lại phải giải quyết chuyện này thôi!
Nói đến đây, Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt ra liếc xéo, tức giận nói:
– Hầu Tử, ngươi được lắm, khuỷu tay xoay ra ngoài nhé!
Ngài còn có mặt mũi nói câu này sao? Viên Cương vứt cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, lười đôi co với hắn mấy chuyện này, bảo kiếm với vỏ kiếm cắm ngay trước mặt hắn, quay người trải chăn phía đối diện ngồi xuống.
– Đạo gia, ở đây cách Nam Sơn tự không xa rồi, ngài chắc chắn có người sẽ ra tay với ngài ở Nam Sơn tự chứ?
Ngưu Hữu Đạo cũng lập tức vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu. Giữa hai người bọn họ, chút chuyện ban nãy đối với họ căn bản chẳng phải là chuyện gì. Hắn hơi suy nghĩ rồi nói:
– Đồ Hán không nhắc nhở, e là ta cũng không nghĩ tới. Nếu Đồ Hán đã nhắc nhở rồi, có bức thư giả kia, chuyện này e tám chín phần là thật. Muốn động thủ với ta ở Nam Sơn tự có hai khả năng, hoặc là người của Thượng Thanh tông trốn ở Nam Sơn tự xuống tay với ta, hoặc có người khác muốn xuống tay với ta ở Nam Sơn tự.
Viên Cương hỏi thẳng:
– Vậy ngài định làm như thế nào?
Ngưu Hữu Đạo:
– Đầu tiên, ta vẫn chưa đến mức thấy sống quá phiền, ta vẫn chưa muốn chết. Biện pháp giải quyết tốt nhất ta nghĩ là để Thượng Thanh tông hiểu lầm cho rằng đã giải quyết được ta, như vậy sẽ chặt đứt khả năng Thượng Thanh tông cứ nhìn chằm chằm ta không buông, cũng cho chúng ta thời gian thoải mái rời đi và nâng cao thực lực của bản thân. Như vậy cho dù sau này Thượng Thanh tông phát hiện ta còn sống, chúng ta tự có thực lực, cũng không cần sợ chúng. Đây chính là biện pháp ổn thỏa nhất. Nếu không cứ bị cao thủ Thượng Thanh tông quấn lấy, e là sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta chưa quen với cuộc sống ở đây nên tương đối thiệt thòi, đây chính là nguyên nhân ta cứ dùng dằng chưa dám rời khỏi đội ngũ này. Dù gì Thương Triều Tông cũng là vương gia. Không có đại nhân vật mở miệng, chuyện công nhiên tập kích người của Thương Triều Tông, Thượng Thanh tông vẫn chưa dám làm!
Hai người phối hợp rất ăn ý nhiều năm, nói tới đây Viên Cương đại khái đã hiểu ra Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, hỏi:
– Thay mận đổi đào?
Ngưu Hữu Đạo vuốt cằm nói:
– Nếu như vậy, hai khả năng ở Nam Sơn tự có thể mang theo hai kết quả có ý nghĩa khác nhau. Nếu người của Thượng Thanh tông động thủ với ta, tám chín phần mười đối phương biết ta, thay mận đổi đào cũng vô dụng, về sau vẫn sẽ đuổi theo ta. Nếu không phải Thượng Thanh tông thì quá thuận lợi rồi!
Viên Cương hỏi:
– Kế hoạch cụ thể?
Ngưu Hữu Đạo đáp:
– Ngươi nhất định phải tìm từ trong năm trăm người này, tìm mộ kẻ hình dáng bên ngoài tương tự với ta. Ngươi nghĩ cách hóa trang cho hắn một chút, đưa hắn đến Nam Sơn tự. Nếu không phải người của Thượng Thanh tông, nhìn thấy người cầm thư giả chắc chắn sẽ hạ độc thủ, người vừa chết, sát thử tưởng rằng đã đắc thủ, người của Thương Triều Tông chắc chắn cũng sẽ đi tìm người của mình, chúng ta có thể nhân cơ hội nhanh chóng rời đi. Nếu là người của Thượng Thanh tông thì sẽ không ra tay đánh rắn động cỏ. Nếu ngươi thấy người bình an bước ra thì lập tức phát tín hiệu cầu cứu, dẫn người của Thương Triều Tông gấp rút tiếp viện, một là tranh thủ người của Thương Triều Tông cuốn lấy hung thủ, hai là để hấp dẫn sự chú ý của hung thủ, chí ít không để cho hung thủ biết hướng đi của chúng ta, chúng ta có thể nhân cơ hội chạy trốn! Tóm lại mặc kệ là kết quả nào, chúng ta không cần thiết bồi hai huynh muội này mạo hiểm, sau khi châm lửa xong lập tức rời đi!
Viên Cương gật đầu:
– Rõ, việc này ta đi xử lý, ngài ổn định đám Thương Triều Tông đi!
Ngưu Hữu Đạo than thở nói:
– Ban nãy ta muốn ổn định bọn hắn, ngươi làm rối cái gì chứ?
Viên Cương lắc đầu một cái, nằm trên chăn nhắm mắt đi ngủ, làm như không nghe thấy gì hết.
Bình minh ngày hôm sau, Viên Cương đi múc nước, giúp Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị sẵn nước cần dùng. Ngưu Hữu Đạo ở ngoài lều rửa mặt xong hết thì nhìn đông tới nhìn tây, thấy người ngựa bôn tẩu liền quay đầu hỏi:
– Tình hình thế nào?
– Nghe nói lên núi đốn củi, bện bè gỗ vượt sông!
Viên Cương đáp.
– Uầy!
Ngưu Hữu Đạo nhìn bốn phía.
Rửa mặt xong, Ngưu Hữu Đạo tản bộ xung quanh, nhìn thấy đám Thương Triều Tông đang đứng trên sườn bờ sông chỉ trỏ mặt sống, Ngưu Hữu Đạo chủ động bước tới.
– Vương gia, động tĩnh lớn như vậy là muốn làm bè gỗ vượt sông sao?