Thế rồi tiếng gào thét thảm thiết của lão ta bỗng nhiền ngưng bặt.
Ở trong tay Sơn Nữ, bất cứ thủ đoạn nào cũng trở nên vô dụng. Vì vậy, dù đã cố gắng giãy giụa đến giờ phút này, cuối cùng lão ta vẫn phải chết mà thôi.
Đôi mắt Vương Hồng Đao không cam lòng trừng lớn, tham lam mà nhìn chăm chú vào thế giới này.
Miệng lão mở rộng, cơ mặt đều co rút hết lại, biểu hiện ra hai cảm xúc đối lập nhau: khát vọng và điên cuồng.
Hai linh hồn dây dưa ân oán trong thời khắc cuối cùng này lại dùng chung một biểu cảm mà vĩnh biệt thế giới.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
“Tất cả mọi người trên thế giới này đều sẽ chết hết ư?” Hắn khẽ lẩm nhẩm, nghiền ngẫm ý nghĩa của những lời này.
Một dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh.
Thật ra, dự cảm này hắn đã sớm cất giấu trong lòng, chỉ là trong thời khắc minh mẫn thì nó lại càng rõ ràng hơn mà thôi.
“Tra xét được gì rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi Sơn Nữ.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, nói: “Công tử, nhiều chuyện lắm, ta phải sắp xếp một chút đã.”
“Thôi được, đúng lúc ta cũng có chuyện phải giải quyết ngay lập tức.”
Cố Thanh Sơn cúi đầu, nhìn chăm chú vào ngực mình. Thi Hoàng đao vẫn còn cắm trên ngực hắn, chẳng qua bởi vì đã chuẩn bị trước nên có thế tránh được chỗ nguy hiểm.
Bây giờ làm sao để rút thanh đao này ra đây?
Đúng lúc này lại có hai bóng người bay nhanh đến đây.
Tình Nhu và Uyển Nhi.
Ngay khi trận pháp khổng lồ ngăn cách linh lực hoạt động trở lại, các nàng liền dùng hết sức bay sang bên này.
Hai nàng dừng chân trước mặt Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ, cả hai đều không dám nhúc nhích nhìn chằm chằm cái đầu trong tay Sơn Nữ.
“Tu sĩ Huyền Linh cảnh…” Tình Nhu mất hồn nói.
“Bị tu sĩ Phong Thánh cảnh giết!” Uyển Nhi thì thầm.
Các nàng há hốc miệng, tạm thời không thể tiêu hóa được chuyện mình vừa nhìn thấy.
Chốc lát sau, hai nàng chuyển hướng sang nhìn Cố Thanh Sơn, thấy trên ngực hắn vẫn còn cắm một thanh đao dài, mà hắn thì đang định thử rút ra.
Hai nàng nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Tình Nhu bỗng nhiên rảo bước lên phía trước, cả thân mình dựa hẳn lên người Cố Thanh Sơn, dùng giọng mị hoặc, nói: “Công tử, ngài thật lợi hại.”
Uyển Nhi cũng tiến đến gần, nũng nịu nói: “Công tử, sau này ngài đi đâu cũng phải mang người ta theo nha.”
Cố Thanh Sơn cẩn trọng tránh được thân thể hai người, vẻ mặt bối rồi nói: “Không cần như vậy đâu.”
Cả hai nàng thấy hắn phẳn ứng như vậy, lúc này mới khẽ lùi về sau một bước.
“Là hắn.” Tình Nhu nói.
“Đúng vậy, là thật.” Uyển Nhi cũng nhỏ giọng đáp lại.
“…” Cố Thanh Sơn.
“Ngài đừng trách chúng ta.” Tình Nhu thở dài nói với Cố Thanh Sơn.
“Chuyện này thực sự không thể tin nổi, cho nên chúng ta mới nghĩ rằng ngài đã bị hoán đổi.” Uyển Nhi cũng nói.
Hai người họ đã xác định được thân phận của Cố Thanh Sơn, thế nhưng lúc này vẫn cứ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Trước đây Cố Thanh Sơn có thể hợp tác với Thiên Ma, dùng kế giết chết Tề Diễm có cảnh giới Thái Hư đã là chuyện khó tin lắm rồi. Thế mà bây giờ hắn còn xử lý luôn cả nhân vật mạnh mẽ nhất Quảng Dương môn là Vương Hồng Đao Huyền Linh cảnh nữa.
Vương Hồng Đao am hiểu tính kế, chưa từng chịu thiệt thòi nào như vậy. Vậy mà ở trước mặt Cố Thanh Sơn, ông ta thật sự đã nếm được một lần thiệt thòi, đã thế còn thiệt thòi đến mất mạng.
Nhưng Cố Thanh Sơn hình như cũng rất ít khi bày mưu tính kế gì.
Hai người đều không hiểu được.
Bọn họ lại nhìn thanh trường đao cắm trên ngực hắn.
Trận chiến này thật sự rất hung hiểm.
Uyển Nhi phất tay áo, nói: “Vết thương này là sở trường của ta, để ta trị thương cho ngài.”
“Làm phiền rồi.” Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Uyển Nhi cẩn thận lấy một chút thuốc trị thương, bắt đầu giúp Cố Thanh Sơn rút thanh đao ra.
“Ta vẫn không hiểu ngài làm sao có thể giết chết lão ta?” Tình Nhu ở bên cạnh hỏi.
Cố Thanh Sơn kể lại toàn bộ quá trình vừa rồi.
Tình Nhu đăm chiêu suy nghĩ.
“Ngay từ đầu ngài vốn đã không định giết chết lão trong vòng nửa khắc?” Nàng hỏi.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn trả lời.
“Vì sao?”
“Tu sĩ Huyền Linh cảnh, cho dù không thể sử dụng linh lực nhưng chỉ cần hạ quyết tâm liều mạng thì thật sự rất khó đối phó.”
Hai người cùng gật đầu.
“Hơn nữa ta lo rằng, nói không chừng cuối cùng lão ta sẽ muốn đồng quy vu tận, cố ý phát linh lực ra để dẫn dụ Giới Ma tới.”
“Vậy ý định của ngài là?”
“Khiến lão ta cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.” Nhìn bộ dạng lơ mơ của Tình Nhu, Cố Thanh Sơn tiếp tục giải thích: “Người như Vương Hồng Đao, chỉ cần lão ta cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi, thì nhất định sẽ không liều mạng.”
Tình Nhu chậm rãi gật đầu nói: “Đúng vậy, lão ta sẽ chờ đến khi trận pháp ngăn cách khôi phục.”