Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng cũng lặng yên cảm thụ được. Tu vi Thần Thức của hắn không bằng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng nên cảm nhận được ít hơn.
Đối với chuyện Ám Ma Đại Yêu Hoàng không thể đánh chết cha con Khổng Tước Đại Yêu Vương, bọn họ vẫn không tin được như trước. Nhưng Hoàng Giả chắc chắn sẽ không nói dối, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm, Ám Ma Đại Yêu Hoàng cũng không cần phải nói dối. Trong đầu Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng hiện lên tình cảnh là, Tu La dùng sinh mệnh làm đại giới, ít nhất dẫn động Thần Khí bộc phát mới miễn cưỡng ngăn cản được đường đi của Ám Ma Đại Yêu Hoàng, chặt đứt việc Ám Ma Đại Yêu Hoàng khoá chặt cha con Khổng Tước Đại Yêu Vương, lúc này mới khiến Ám Ma Đại Yêu Hoàng truy kích không thành công. Đối với một người trẻ tuổi không phải Thần cấp, có thể làm được chuyện này cũng đủ để tự hào. Mình cho bọn họ năm khối Kiếm Lệnh, vì sao hai tiểu gia hoả này không thừa dịp lúc còn ở Tổ đình đến Kiếm Thánh cung cầu viện đây? Mặc dù mình vì bọn họ xuất thủ từ xa, nhưng người ta trả lại Thần Khí trấn tộc mà không cần bất kỳ điều kiện nào, đây cũng không tính là hồi báo.
Đặc biệt là thanh niên gọi là Tu La kia, lần đầu tiên cảm nhận hắn leo lên núi Kiếm Thánh, Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng đã rất thưởng thức hắn, hôm nay lý giải của hắn về kiếm khiến Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng càng thêm tán thưởng. Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn. Hắn dùng sinh mệnh làm đại giới đã chứng minh cho Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng thấy, cái gì gọi là “Kiếm là hy sinh.”
Đáng tiếc không nhìn thấy lần xuất thủ cuối cùng của hắn như thế nào.
Nhìn về hướng thành Gia Lý, ánh mắt Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng có chút phức tạp. Hắn vốn định chặn lại Khổng Tước Đại Yêu Vương ở ngoài Tổ đình rồi đánh chết, sau đó giam giữ Mỹ công tử, đoạt lấy thành Gia Lý. Sau ngày đó đi tìm Khổng Tước Đại Yêu Vương, hắn đã hạ quyết tâm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn thả hổ về rừng, để Khổng Tước Đại Yêu Vương trốn về thành Gia Lý. Dù sao Khổng Tước Yêu tộc đã làm chủ thành Gia Lý nhiều năm, dù hắn là Hoàng Giả cũng phải kiêng kỵ ba phần. Vết thương lần trước vẫn chưa lành, xem ra mất một thời gian nữa mới có thể thực hiện kế hoạch.
“Kiếm Thánh miện hạ, ta cũng trở về.”
“Ân, cùng về đi.”
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng cùng Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng liếc nhau, đồng thời bay lên trời, bay về phía Tổ đình.
Hai thân ảnh dần đi xa, thần niệm trong không khí cũng dần tiêu tán, tựa hồ nơi này không có xảy ra chuyện gì.
Ước chừng nửa ngày sau khi ba Đại Yêu Hoàng rời đi, sắc trời đã sáng rõ. Ánh mặt trời chiếu sáng muôn nơi, mang đến ấm áp cùng sinh mệnh khí tức.
Không khí đột nhiên bị bóp méo rất nhỏ, chỉ là vặn vẹo rất yếu ớt, trừ phi quan sát ở khoảng cách gần, nếu không sẽ không phát hiện ra.
Khoảng mười mấy giây sau, không khí lần nữa bị bóp méo rất nhỏ.
Dần dần, không khí vặn vẹo với tần suất ngày càng cao, từ có khoảng cách biến thành liên tục, từ một điểm vặn vẹo thành một khu vực vặn vẹo.
Thời khắc này, thời gian và không gian đều trở nên kỳ diệu, khu vực vặn vẹo này dường như tách biệt với các vùng xung quanh nó.
Đột nhiên, quang ảnh lấp loé, tất cả quang ảnh vặn vẹo đều hội tụ về một điểm trung tâm, một bóng người xuất hiện, và tất cả quang ảnh vặn vẹo trong nháy mắt đã dựa sát vào hắn.
Mặt nạ trên mặt Đường Tam đã biến mất, lộ ra tướng mạo sẵn có, trên người không còn một mảnh vải, ngay cả lông tóc cũng biến mất, có thể thấy được kinh lịch trước đó không tốt đẹp gì.
Quang ảnh vặn vẹo như ẩn như hiện nhấp nhô trên ngực hắn, đó rõ ràng là khối Thời Không Đạo Tiêu thu được từ hội đấu giá Tổ đình.
Thời Không Đạo Tiêu chậm rãi rơi vào lồng ngực hắn, lại một vòng quang ảnh vặn vẹo xuất hiện, chính là khối tử tinh thạch to lớn đang lơ lửng trước đầu Đường Tam. Vầng sáng màu tím nhàn nhạt rơi xuóng, chậm rãi quán chú vào mi tâm hắn.
Nơi này là một cánh đồng bát ngát và yên tĩnh, không có người và không có dã thú. Trên thực tế, dù nơi này có Yêu Thú, bởi vì đêm qua Ám Ma Đại Yêu Hoàng giáng lâm nên ít nhất trong mười ngày cũng không có bất kỳ sinh vật nào dám tiếp cận khu vực tựa như cấm địa này.
Vầng sáng màu tím không ngừng tràn vào, từ trong Thời Không Đạo Tiêu bay ra vật gì đó, chính là hai chiếc nhẫn trữ vật của Đường Tam.
Mi tâm Đường Tam tựa như không đáy mà không ngừng thôn phệ hấp thu, bề ngoài viên tử tinh thạch to lớn kia quang mang dần ảm đạm, cho đến khi màn đêm buông xuống, viên tử tinh thạch kia đã tối nhạt vô quang, lăn sang một bên, gần như trong suốt.
Mí mắt Đường Tam khẽ run, lông mi đã biến mất, khi mí mắt hắn run lên, làn da trên người lộ ra vết nứt, bắt đầu từ mi mắt lan ra toàn thân, hóa thành mảnh vụn phiêu tán trong không khí. Làn da hồng hào mới xuất hiện, trông vô cùng quỷ dị.
Thành Gia Lý.
Mỹ công tử rơm rớm nước mắt ngồi trước cửa sổ thì thào nói: “Ca, ngươi còn chưa tháo mặt nạ xuống cho ta xem đâu, ngươi sao có thể rời bỏ ta như vậy?”
Lời tác giả: Cuốn thứ mười đã kết thúc khá lý tưởng, trận chiến giữa Đường Tam và Ám Ma Đại Yêu Hoàng không viết quá chi tiết, bởi vì nó sẽ được nói kỹ trong tương lai. Hành trình đến Tổ đình lần này đến đây là hoàn tất. Phân đoạn này ta rất hài lòng, Đường Tam phát triển, Mỹ công tử phát triển, đồng bạn của Đường Tam cũng phát triển, còn có mối quan hệ giữa Đường Tam và Mỹ công tử biến hoá, đều được nói khá rõ ràng. Tu La dùng phương thức như vậy kết thúc trong lòng ta là tương đối lý tưởng, các tình tiết trước mắt sẽ làm nền cho các tình tiết phía sau. Tiếp theo sẽ tiến vào cao trào, cuộc chiến tranh giành vị trị tộc trưởng Khổng Tước Yêu tộc. Tu La đi rồi, Đường Tam sẽ trở lại bên người Mỹ công tử.