“Các ngươi đã thành ma thì ta làm ma cũng tốt”, trong mắt Diệp Thành chợt loé lên tia sáng.
Ngay sau đó, hắn nhẩm niệm, một luồng khó xanh bay ra khỏi cơ thể ngưng tụ thành đạo thân của hắn.
Hố đen không gian này nguy hiểm bủa vây, hắn đương nhiên sẽ không dùng bản thể của mình, hắn thận trọng quen rồi, vì đảm bảo an toàn, để đạo thân tới lấy mới là đáng tin cậy nhất, còn hình nộm Tử Huyên, Diệp Thành thấy không nỡ cho lắm, hắn cảm thấy xót xa nếu Tử Huyên xảy ra chuyện gì đó.
Thế rồi đạo thân của hắn mang theo ba viên linh châu sáng rực bước đi, vừa đi vừa không quên liếc nhìn tứ phương.
Còn phía này, Diệp Thành cũng lật tay rút ra kiếm Xích Tiêu, hắn đã chuẩn bị ứng phó với mọi tình huống bất ngờ xảy ra.
Quả nhiên, khi đạo thân của hắn chỉ cách cục máu kia chừng mười mấy trượng liền xuất hiện biến cố, hắn nhìn rất rõ đạo thân của mình bước đi vô cùng khó khăn.
“Trọng lực mạnh quá”, Diệp Thành nheo mắt, hắn bất giác cau mày.
Cố gắng!
Diệp Thành lấy sức, sau đó khí huyết hắn sục sôi, hắn đẩy linh lực dồi dào vào phần đạo thân giúp nó ngưng tụ ra áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, vả lại còn được phủ lên từng lớp một khiến đạo thân được bao bọc cẩn thận.
Có Diệp Thành cùng gánh vác trọng lực, áp lực của đạo thân cũng được san sẻ, nó bước thêm được hai trượng.