“Gọi ông ấy quay về đi. Ông ấy đi cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu như người ta thật sự muốn thương lượng với ông ấy, hà tất phải đợi đến bây giờ?” Lâm Dương bình tĩnh nói, “Giúp tôi hẹn một thời gian, chiều nay đi, tôi sẽ đến cổng nói chuyện với phường chủ của Kỳ Dược Phường. “
“Vâng thưa thầy.”
Tần Bách Tùng gật đầu, lập tức bảo người bên cạnh đi làm.
“Những người còn lại thực hiện nhiệm vụ của mình, nhanh chóng khôi phục lại trật tự của Huyền Y Phái. Mục đích của học viện chúng ta là đảm trách giảng dạy và giáo dục con người, hành y tế thế, không được gây rối trật tự. Còn những việc khác, đợi sau khi tôi thương lượng với Kỳ Dược Phường xong rồi giải quyết! “
Lâm Dương cũng không phải là người ngang ngược, chuyện này quả thực là lỗi của anh, anh lỡ hẹn, hơn nữa không lấy ra được Hà Linh Hoa, Kỳ Dược Phường có hành động như vậy là hợp lý, mặc dù Tần Bách Tùng và những người khác đã chắn chỉnh tương đối thảm, nhưng đều chỉ là những vét thương nhẹ, Lâm Dương vẫn có thể chữa khỏi cho bọn họ, chỉ cần Kỳ Dược Phường không làm ra chuyện quá đáng, anh đều có thể chấp nhận.
Lời nói này của Lâm Dương vừa rơi xuống, mọi người cũng coi như là được uống một viên định tâm hoàn, lập tức chạy xuống chuẩn bị.
Tần Bách Tùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười đã mắt đi từ lâu.
Về phần Tần Ngưng, vẫn dùng ánh mắt si mê kia mà nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Nhưng mà chính vào lúc này …
Cót két!
Một tiếng phanh chói tai vang lên ở cổng của học viện Huyền Y Phái.
Lâm Dương và những người khác lần lượt quay đầu nhìn về phía cổng, lại nhìn thấy có một chiếc xe thương mại màu đen đang dừng ở cổng.
Cửa xe mở ra, vài nam nữ mặc áo choàng xanh xám bước xuông.
Nhìn trang phục của bọn họ, đây hiển nhiên là người của Kỳ Dược Phường!
Người của Huyền Y Phái lập tức trở nên căng thẳng, một số nhân viên bảo vệ và các đệ tử cường tráng lập tức xông lên phía trước, hóa thành một vòng tròn, chặn cổng lại.
“Khôn cần căng thẳng, chúng tôi tới đây không phải để gây sự, mà là để tặng người cho các anh!” Thanh niên dẫn đầu cười haha nói.
“Tặng người? Tặng người nào?” Hùng Trường Bạch nghỉ hoặc hỏi.
Lại nhìn thấy người đàn ông kia giơ tay vẫy vẫy.
Những người khác lập tức mở cốp sau của xe thương mại ra, sau đó khiêng một cái túi vải màu đen từ bên trong, ném xuống đất.
Bùm!
Cũng không biết trong túi có thứ gì, rất nặng và đập xuống đất, một lớp bụi bắn tung toé …
“Đây là người của các anh! Coi như là lãi đi. Nề tình thân phận của người này, thư thả cho các anh ba ngày. Sau ba ngày, cầm hà linh hoa tới!”