Đời này, hoàn cảnh thiên địa thay đổi, tùy tiện kéo mấy thiên tài đi ra liền phá ghi lại của kiếp trước.
– Này, thanh thiên bạch nhật, không cừu không oán, ngươi ra tay hại người như vậy thật không hay đâu?
Lăng Hàn cũng không có ra khoang thuyền, mà nhàn nhạt nói.
– Nếu ngươi ở trong Kim Long Thuyền, vậy thì không phải không cừu không oán nữa.
Nam tử kia lạnh lùng nói.
– Thật to gan, ngay cả đồ vật của ta cũng dám mơ ước!
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
– Ngươi là Tiểu Đao Vương!
– Hừ, nếu biết uy danh của ta, còn không thả cha ta ra, lại tự sát tạ tội?
Nam tử kia ngạo nhiên nói, cũng không có phủ nhận thân phận.
Lăng Hàn bừng tỉnh, chẳng trách đối phương vừa nhìn thấy kim thuyền liền phát động công kích. Người khác nhận không ra kim thuyền, lẽ nào hắn lại không quen biết? E là đối phương đã đi qua hang động, phát hiện tiêm bi biến mất, mà Phùng Vĩ Kỳ không thấy bóng dáng, tự nhiên liền lập tức đuổi tới.
Có điều, tốc độ của hắn cũng rất nhanh, chậm mấy ngày, lại thêm tốc độ của kim thuyền, còn bị hắn đuổi theo, tuyệt đối không thể bất cẩn. Hơn nữa, thiên hạ to lớn như thế, kim thuyền lại nhỏ như vậy, đối phương có thể tinh chuẩn đuổi tới, nên còn có thủ đoạn khác nha.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
– Di vật thượng cổ, người có duyên thì được. ngươi được trước, đó là cơ duyên của ngươi, nhưng trời cao dẫn ta tới, cũng là cơ duyên của ta.
– Hừ, ta chỉ biết, này là vật của ta, ai động, chết!
Ánh mắt của Tiểu Đao Vương âm lệ, đột nhiên bổ ra, ánh sáng trên người dật động, hóa thành một thanh thiên đao chém về kim thuyền.
Lăng Hàn từ đầu đến cuối không dừng kim thuyền, mà vẫn đung đưa, lúc này tự nhiên gia tốc, trực tiếp vọt ra ngoài, bỏ qua thiên đao.
Ầm!
Thiên đao chém xuống, một ngọn núi phía dưới bị san thành bình địa, Lăng Hàn thậm chí nhìn thấy một thôn trang bị lan đến, sinh linh diệt sạch. Hắn không khỏi giận dữ nói:
– Tiểu Đao Vương, đây là ân oán giữa ngươi và ta, sai lại liên lụy người vô tội?
– Thực buồn cười, chỉ là giun dế mà thôi, chết một ngàn một vạn thì đã làm sao? Coi như hiện tại không chết, tương lai thiên…
Tiểu Đao Vương im bặt, lộ ra nụ cười uy nghiêm đáng sợ.
– Nếu ngươi nhân từ như thế, sao không ra đánh với ta một trận, miễn cho những giun dế kia chết oan.
Lăng Hàn sẽ không trúng phép khích tướng của đối phương, tuy sức chiến đấu của hắn rất cao, cắn một viên dược thậm chí có thể chiến thoải mái với Linh Anh Cảnh cấp thấp, nhưng Tiểu Đao Vương là Linh Anh Cảnh đỉnh cao, còn là thiên tài trong thiên tài, phỏng chừng sức chiến đấu sắp xông lên Hoá Thần Cảnh.
Tiểu Đao Vương này hẳn là cao hơn Yêu Hồi Nguyệt nửa lứa, liều mạng tuyệt đối là chịu chết.
Bất quá hắn rõ ràng là đệ tử của Tuyệt Đao Tông, tại sao giết chóc tùy ý như vậy?
– Ngươi không cần tính mạng của lão tử ngươi sao?
Lăng Hàn lãnh đạm nói.
– Ngươi muốn truy sát ta, cứ tự nhiên, nhưng nếu lại thương tổn người vô tội, ta cũng không ngại làm thịt lão tử của ngươi!
Tiểu Đao Vương hơi suy tính một chút nói:
– Thả cha ta ra, lại trả tiêm bi, ta có thể thả ngươi một con đường sống.
Tiêm bi? Sớm vỡ thành cặn bã rồi, trả cái rắm!
Lăng Hàn cười nói:
– Nói như ngươi giỏi lắm vậy, lão tử của ngươi có thể trả cho ngươi, ngược lại ở chỗ của ta chỉ lãng phí lương thực. Có điều tiêm bi, không thể cho ngươi!
Đừng nói đã hỏng, coi như vẫn hoàn chỉnh Lăng Hàn cũng sẽ không giao ra, đối phương đã đủ đáng sợ, lại được thần thông Lôi Động Cửu Thiên, trên đời này còn ai có thể kềm chế được hắn?
Lấy tâm tính của người này, tương lai tất thành Ma đầu!
—————