Đây là cái tên Tống Dã ba mươi tuổi còn chẳng làm nên trò trống gì, cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mặt trời lên đi cày, mặt trời lặn về ăn cơm, đóng cửa là đi ngủ, không bao giờ nói nhiều một câu với cô ta?
Không phải!
Không giống kiếp trước.
Người này cười lên, nhất là khi cười với Đường Quả, thật khiến cho người khác động lòng, rất có sức lan tỏa.
Đôi mắt sáng trong chỉ có một tình yêu chân thành với Đường Quả.
Tống Dã thế này, tới bây giờ cô ta vẫn không hề biết.
Dường như người kiếp trước cô ta cũng không hiểu rõ.
Trần Anh cảm thấy ở đây quá ngột ngạt, sắp nghẹn đến không thở nổi.
“A Dã, đừng thế, anh cũng ăn đi.” Đường Quả gắp một con tôm đưa vào miệng Tống Dã. Tống Dã đương nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của vợ, há miệng ăn tôm, “Quả Quả cũng ăn đi.”
Tạ Thế Quân: “…”
“Tình cảm hai người tốt thật.” Tạ Thế Quân không nhịn được mà khen một câu, càng ngày càng khâm phục Tống Dã.
Có được thành tựu như bây giờ còn đối xử với vợ trước sau như một, đàn ông như thế rất đáng để bội phục.
Anh ở bên ngoài gặp được rất nhiều đàn ông hơi có thành tích một chút là thay lòng đổi dạ, vứt bỏ người vợ nghèo của mình. Thân là một người lính, anh có một tín ngưỡng là phải trung thành, phải một mực đối xử tốt với người yêu như phút ban đầu.
Thật ra anh vẫn luôn cố gắng đối xử tốt với Trần Anh, nhưng Trần Anh dường như không yêu anh, nên cuối cùng anh chỉ có thể thực hiện được chữ trung, ít nhất là không phản bội Trần Anh.
Sau khi anh có dự định chuyển nghề, Trần Anh cũng bớt nhiệt tình với anh nhiều. Dù không muốn nhưng anh vẫn phải thừa nhận, có lẽ Trần Anh đến với anh đa phần là vì ham muốn công danh lợi lộc.
Editor: Sang quyển 4 nào các tình yêu ơi ~