Tộc trưởng tộc Biên Khê thở dài, người tộc Biên Khê thì sởn tóc gáy vì hậu quả đáng sợ đó, cũng càng thêm căm ghét bọn gian tế.
Nghiêm Mặc cười nói: “Một lần sẽ không, vậy hai lần, ba lần thì sao? Mà gian tế có thể thành công một lần, vậy cũng sẽ thành công lần thứ hai, lần thứ ba, thẳng đến khi hắn đạt được mục đích. Bọn nhỏ, suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu người mà mấy đứa tin tưởng và quý mến, vào một ngày nào đó lại lơ đãng nói với mấy đứa rằng, người này như thế này, người kia như thế kia, trên vẻ mặt là sự thất vọng và khổ sở, vậy mấy đứa có bị lây nhiễm thứ cảm xúc đó không?”
Lời này không chỉ là nói với bọn nhỏ, mà còn là với những người lớn có mặt ở đây.
Mỗi người đều suy tư trong lòng, ngay cả con nít chưa hiểu chuyện cũng thế. Đúng vậy, tư tế đại nhân nói không sai, chỉ cần người tiếp xúc với người, thì sao lại không bị ý kiến và cái nhìn của người khác ảnh hưởng? Càng là người mình để ý và quý mến thì sự ảnh hưởng sẽ càng nhiều. Ngay cả một người xa lạ phát biểu ý kiến nói rằng hắn ghét một ai đó, thì cũng sẽ để lại ấn tượng trong đầu bọn họ, về sau dù không bất hòa với người đó, thì cũng có tám chín phần mười sẽ xa cách đối phương.
Nghĩ đến đó, bọn họ hình như quả thật nghe có ai nói chuyện phiếm trong học viện rằng Hữu Giác Nhân như thế nào, rằng Tô Môn ra làm sao, bọn họ không biết gì về Tô Môn, kẻ vào trước là chủ, thế nên ấn tưởng ban đầu chính là rất ghét Tô Môn. Sau đó chính bọn họ khi nói chuyện với người khác cũng sẽ nói: “A, tôi nghe nói thằng Tô Môn kia không tốt lành gì, cậu có biết việc này không? Nghe đâu ngày mai nó tới học viện đó, nghĩ đến cảnh về sau phải học chung với nó mà thấy ghét gì đâu!” và những lời tương tự.
Nghiêm Mặc lại đưa ra một vài ví dụ, nói cho mọi người biết những cách thức thường dùng của người nào đó khi châm ngòi, kết quả, không ít đứa nghe mà cảm thấy quen tai, cứ như mình đã gặp phải trường hợp tương tự.
Nghiêm Mặc cũng không trông mong gì chỉ một lần mà đã có thể khiến tất cả mọi người học được cách phân biệt lời nói thật và lời nói dối, loại chuyện này dù có biết người khác tính kế thì mắc mưu vẫn sẽ mắc mưu, vì có liên quan đến tính cách từng người và hoàn cảnh lúc ấy.
“Chư vị, bởi vì nguy hại của gian tế đối với Cửu Nguyên quá lớn, Cửu Nguyên thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nên việc làm sao để phân biệt ai là gian tế là chuyện rất quan trọng.”
Phải nha, làm sao để phân biệt gian tế? Dù sao cũng không thể hoài nghi mọi người đi?
“Băng.” Nghiêm Mặc gật nhẹ với Nguyên Băng.
Nguyên Băng tiến lên, nhìn mọi người, nói thật rõ ràng: “Biện pháp tra gian tế là do tôi phụ trách, quá trình tỉ mỉ mọi người không cần biết, chỉ cần biết rằng cuối cùng tôi sẽ dựa vào những chứng cứ thu thập được từ khắp nơi để tỏa định một vài kẻ hiềm nghi, những kẻ đó một khi lộ sơ hở, thì đó chính là thời điểm bắt chúng, mà đối với một vài kẻ nấp kín, tôi sẽ báo cho thủ lĩnh và tư tế đại nhân, nhờ bọn họ giám thị từ một phía khác. Mà chiêu thức của tư tế đại nhân khó lường, ngay cả những kẻ nấp sâu nhất cũng không trốn khỏi mắt cậu ấy.”
Nói tới đây, Nguyên Băng chỉ tay vào Lê tiên sinh: “Mà kẻ tự xưng là Lê đến từ thành Sa Hải chính là tên gian tế nấp sâu nhất được phát hiện.”
Lê tiên sinh nghe đến đây cũng không cãi cọ, chỉ thở dài nói: “Tôi chính vì nghe nói quy tắc của Cửu Nguyên rất công bằng, không có ai sẽ tùy tiện định tội, cũng không có ai có đặc quyền, nên tôi mới không ngại đường xa vạn dặm mà đến Cửu Nguyên, nhưng bây giờ… chứng cứ, các người nói tôi là gian tế, thì xin lấy chứng cứ khiến tôi tâm phục khẩu phục ra.”
Nguyên Băng cười lạnh: “Nếu Cửu Nguyên mà không tuân thủ quy tắc, thì mày cho rằng bây giờ mày còn có thể đứng ở đây đánh rắm?”
Người dưới đài buồn cười, ngay cả người vốn đồng cảm với Lê tiên sinh cũng nghĩ: Đúng vậy, nếu không phải là Cửu Nguyên chúng tôi, mà đổi lại là bất cứ nơi nào, một khi bị nghi là gian tế thì Lê tiên sinh đã sớm bị bắt giữ và giết chết mà thần không biết quỷ không hay rồi. Chứ sao lại được thẩm phán công khai như vậy?
Kỳ thật Cửu Nguyên cũng có bí mật bắt giữ và xử tử nhiều kẻ, nhưng loại chuyện này không cần nói cho mọi người biết, chẳng qua dưới sự kiên trì của Nghiêm Mặc, dù là bí mật bắt giữ thì cũng sẽ có thẩm phán, cũng sẽ cho người đó có quyền biện giải.
Lê tiên sinh duy trì hình tượng rất tốt, bị Nguyên Băng trào phúng như thế mà vẫn duy trì dáng vẻ tôi trong sạch một cách nhẹ nhàng như mây, thậm chí còn không có chút tức giận nào.
Nếu không phải Nghiêm Mặc biết rõ hắn ta thì nói không chừng đã phải tin tưởng hắn thật sự vô tội, tiếc là với chứng cứ đó, những thứ bên ngoài của hắn ta cũng chỉ là ngụy trang giả tạo mà thôi.
“Lê tiên sinh, trên ngón tay út bên tay trái của anh là cốt khí trữ vật có đúng không?” Nghiêm Mặc cười tủm tỉm hỏi.
Lê tiên sinh hơi nhúc nhích ngón tay: “Phải, tư tế đại nhân thật tinh mắt!”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, thứ trái cây mà cứ bảy ngày một lần anh phải bôi lên mặt đó gọi là gì vậy?”
Lê tiên sinh chấn động! Làm sao hắn biết? Không thể nào! Hắn ta đã dùng cẩn thận như vậy, mỗi lần sử dụng quả đổi nhan đều bảo đảm xung quanh không có bất cứ kẻ nào. Rốt cuộc làm sao mà tên này biết…
Bởi vì quá khiếp sợ nên Lê tiên sinh không thể lập tức trả lời, mà chỉ một chút trầm mặc cũng đủ làm người dưới đài ồn ào.
“Cái ngài nói là xương rồng bà? Tôi thường dùng chất dịch từ xương rồng bà bôi lên mặt để da không quá khô, đây là vật mà người thành Sa Hải quen dùng, nếu tư tế đại nhân cảm thấy hứng thú, trong phòng tôi vẫn còn một ít.” Lê tiên sinh đúng là bất phàm, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng nghĩ ra phương pháp ứng đối.
Nghiêm Mặc cười khẽ: “Xương rồng bà có tác dụng giữ nước, cái này tôi biết, tôi còn biết nó có thể dùng làm thuốc và thức ăn, trong sa mạc quả thật là loại thực vật cực kỳ quan trọng. Có điều, quả trái cây mà Lê tiên sinh sử dụng có vỏ ngoài màu vàng, hình dạng lưỡi liềm, lột vỏ ra, bên trong là thịt quả dạng cao. Mới đầu tôi thấy Lê tiên sinh lấy ra còn tưởng anh định ăn đấy chứ, nào ngờ anh lại bôi lên mặt.”
Nói thật, lúc đó hắn còn tưởng là chuối đấy, quá giống, nhưng tác dụng của thịt quả bên trong lại không giống chuối chút nào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tài nào tưởng tượng được trên đời này còn có thứ trái cây thần kỳ như vậy.
Ý niệm trong lòng Lê tiên sinh thay đổi thật nhanh. Phủ nhận? Nếu đối phương muốn hắn giao cốt khí trữ vật và muốn mở nó ra thì làm sao bây giờ? Thừa nhận, như vậy hắn sẽ không phải nói ra tác dụng của quả đổi nhan? Mà dù hắn không nói, Nghiêm Mặc có thể nói ra chắc cũng biết cách sử dụng quả trái cây đó như thế nào.
“Tôi mang không ít thứ từ thành Sa Hải đến, trong đó có một vài món chỉ có ở địa phương mới có, về phần thứ mà ngài nói bôi lên mặt, tôi thật sự không biết cái ngài đang nói loại nào.” Lê tiên sinh bất đắc dĩ, chỉ có thể ba phải.
“Ồ? Nguyên Băng, lấy cốt khí trữ vật của Lê tiên sinh qua đây.” Không ngoài dự liệu của Lê tiên sinh, Nghiêm Mặc quả nhiên muốn mở cốt khí trữ vật ra.
Lê tiên sinh mãi quan sát tình hình xung quanh, đoán xem mình nên chạy trốn thế nào, nhưng lúc này mà bỏ trốn thì tức là thừa nhận thân phận gian tế của mình, vậy mọi nỗ lực của hắn đến bây giờ đều đổ sông đổ biển.
Nghĩ đến việc mình đã giấu đi vật bảo mệnh, Lê tiên sinh quyết định chờ thêm chút nữa, hắn cũng rất hiếu kì, rốt cuộc Nghiêm Mặc làm sao lại biết cứ bảy ngày hắn phải bôi quả đổi nhan một lần.