Nguyệt Luân Kỹ, Tuyệt Thạch Lạc!
Chu Hằng bỗng nhiên chỉ cảm thấy thân thể trầm trọng như núi, đúng là không thể chuyển động. Hắn gào to một tiếng, hắc kiếm chỉ lên trời, nghênh đón 6 luân đang đè xuống.
Kiếm Phá Phi Vũ! Công kích nhược điểm!
Đinh đinh đinh!
Trong tiếng giòn vang liên tiếp vang lên, Chu Hằng bắn ra từ trong 6 vầng trăng tròn, thân hình quẹo thật nhanh ở giữa không trung, xông tới lão Đại và lão tam kia.
– Cái gì?
Hai người đồng thời cả kinh kêu lên một tiếng, vầng trăng là một bộ phận thân thể của bọn họ, bọn họ tinh tường cảm ứng được 3 vầng trăng của mình bị phá hư ở mức độ bất đồng, Chu Hằng chính là giết ra ngoài từ trong 6 vầng trăng!
Làm sao có thể?
Độ chắc chắn của vầng trăng có thể sánh bằng Tiên khí cùng cảnh giới, làm sao có thể dễ dàng bị phá hư như vậy?
Nhưng hiện tại đã không có thời gian để cho bọn hắn kinh ngạc, Chu Hằng đã đang giết tới đây!
– Đi!
Hai người liên thủ, 6 vầng trăng tròn chuyển động lần nữa.
Khí thế của Chu Hằng bộc phát, toàn diện phát động Tử Diễm Thiên Long, nơi này không có người ngoài nên hắn cũng không lo lắng sẽ bị tiết lộ thân phận của mình!
Lão Đại và lão tam kia chợt cảm thấy trong lòng căng thẳng, ý chí chiến đấu trong nháy mắt hạ xuống, chiến lực 10 thành nhiều nhất chỉ phát huy ra hai ba thành!
Bành! Bành! Bành! Bành!
Hai người miễn cưỡng chống đỡ, nhưng 14 vầng trăng của Chu Hằng vốn là vượt qua Nguyệt Minh Đế tam luân về lực lượng, không kém chút nào so với Nguyệt Minh Đế tứ luân, hai người này liên thủ nhiều nhất cũng chỉ đỡ được trăm chiêu của Chu Hằng, huống chi chiến lực của bọn hắn bây giờ giảm mạnh?
Sau vẻn vẹn chỉ mười chiêu, hai người đều là phát ra một tiếng hét thảm, nhao nhao ngã nhào xuống đất, máu tươi từ dưới thân thể của bọn hắn tràn ra, chảy lan đầy đất.
Chu Hằng thu kiếm, đến hiện tại hắn còn không biết thân phận của ba người này, nhưng cái này hắn cũng không có đặt ở trong lòng, người là bị hắn giết, hắn cũng chuẩn bị tốt để ngày sau nghênh đón thế lực sau lưng ba người này báo thù.
– Bảo bối!
Ánh mắt của con lừa đen nhìn chằm chằm vào Hỏa Thần Lô, mắt nhìn thấy chiến đấu chấm dứt, nó lập tức tung bốn vó ra chạy vội tới, hai móng trước liền ôm Hỏa Thần Lô vào trong lòng, còn dùng cằm cọ cọ vào lô, khuôn mặt hạnh phúc.
– Lư đại gia quả nhiên là điềm lành của thiên địa, tùy tiện đi hai bước cũng có thể nhặt được một kiện chí bảo, vậy làm sao không biết xấu hổ a!
Nó còn thập phần đê tiện nói.
– Con lừa, ta khuyên ngươi tốt nhất là buông tay!
Chu Hằng đi nhanh tới.
– Chu tiểu tử, ngươi muốn đoạt của bổn tọa sao?
Con lừa đen vừa thập phần cảnh giác nói, vừa giấu Hỏa Thần Lô ra phía sau.
– Con lừa, mẹ ngươi a . . .
Nó đột nhiên kêu thảm một tiếng, vội vàng ném Hỏa Thần Lô ra ngoài, giống như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay.
Đây quả thật là phỏng tay!
Toàn thân Hỏa Thần Lô đỏ lên, mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn lửa sôi trào bên trong.
– Bảo bối . . .
Con lừa đen vội vàng lại chạy tới, xoay quanh Hỏa Thần Lô, nhưng cũng không dám lại đưa chân ra để chạm vào.
Bảo bối ngay tại trước mặt lại không thể lấy làm của riêng, con lừa đê tiện này thật sự là buồn muốn chết.
– Con lừa, ngươi thật đúng là chuyên môn như vậy a!
Chu Hằng thở dài, con lừa đê tiện này thật là không có mặt mũi cũng không có nhân phẩm.
– Không cần nói xấu bổn tọa, thần lô này để dưới đất chính là vật vô chủ, bổn tọa đi qua há có thể bỏ qua sao? Bổn tọa đây là thuận lòng trời a!
Con lừa đen miệng đầy ngụy biện.
– Vậy ngươi lấy đi!
Chu Hằng cười nói.
– Phi, ngươi cho rằng bổn tọa là ngốc sao?
Con lừa đen trừng mắt nhìn Chu Hằng, sau đó lại trơ mặt ra nói:
– Không bằng, ngươi dập lửa đi?
– Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ a?
Chu Hằng thở dài.
– Thể diện là gì? Có bảo bối còn phải để ý thể diện?
Con lừa đen nghễnh cổ nói.
– Cút!
Chu Hằng thu hồi Hỏa Thần Lô, sau khi nói một tiếng với chúng nữ, bắt đầu ngồi vào để điều tức.
Cộng thêm Băng Sương Cự Viên đánh chém lúc trước, hắc kiếm đã hấp thụ bốn đạo tinh khí sinh mệnh, bởi vậy hắn cũng không vội đi, mà phải luyện hóa tinh khí sinh mệnh mà hắc kiếm hấp thu được.
Hắn hành công ở một bên, chúng nữ đều là vây chung quanh Hoặc Thiên, về phần con lừa đen vừa mới lỡ mất một kiện bảo vật, đang ở một bên nhìn ánh trăng mà thở dài.
– Hoặc Thiên tỷ, có thể để cho tốc độ tu luyện của chúng ta nhanh hơn một chút nữa hay không?
Chúng nữ đều hỏi Hoặc Thiên.
– Vì cái gì?
Hoặc Thiên hỏi lại:
– Không phải có sư đệ bảo hộ các ngươi sao?
– Ta muốn chia sẻ gánh nặng với phu quân!
– Đung, ta cũng không muốn trở thành gánh nặng của hắn!
– Chúng ta là vợ chồng, có nguy nan đương nhiên phải cùng nhau đứng ra chia sẻ!
Chúng nữ tranh nhau nói ầm ĩ cả lên, nhưng điểm xuất phát đều là giống nhau, trừ bỏ Phong Liên Tình, nàng nói:
– Ta muốn biến thành người lợi hại nhất, sau đó tất cả đồ ăn ngon đều là của mình ta!
– Tên Ăn Tạp!
Chúng nữ đều là nở nụ cười, nha đầu kia giống như đồ đệ của Chu Hằng, đầy đầu đều là ăn.
– Căn cốt, ngộ tính của các ngươi đều không phải là hảo hạng, nếu muốn theo kịp bước chân của hắn, các ngươi phải chịu đau khổ rất lớn!
Sau khi Hoặc Thiên dừng một chút, nói.
– Chúng ta không sợ chịu khổ!
Chúng nữ đồng thời nói.
– Có bao nhiêu khổ?
Sau khi bình tĩnh trong nhất thời, Lâm Phức Hương nhỏ giọng hỏi.
– Rất khổ!
Hoặc Thiên nghiêm nét mặt nói.
Chúng nữ nhìn nhau một chút, nói:
– Hoặc Thiên tỷ, xin ngươi giúp chúng ta!
Vẻ mặt Hoặc Thiên vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, nàng gật gật đầu, nói:
– Các ngươi nếu muốn thực lực tăng tiến vùn vụt trong thời gian ngắn, với thể chất bây giờ của các ngươi là không thể nào làm được, trước tiên ta cải thiện thể chất cho các ngươi một chút!