Vấn đề là Tống thị sinh được hai người con gái là Hoàng trưởng nữ và Hoàng tam nữ đều bị chết yểu.
Hậu viện sâu thẳm như vực nước như thế này, chỉ có thể là của Tứ gia mà thôi.
Ninh Thư xử lý thông tin xong xuôi, trong lòng cũng xác định rõ phương hướng làm nhiệm vụ, đó chính là phải giữ được tính mạng của mình, không để dư âm của cuộc tranh đấu giữa mấy ả nữ nhân quét tới để rồi trở thành bia đỡ đạn cho mấy ả.
Lúc này cũng nên rời giường rồi, ba tỳ nữ khác lục tục tỉnh dậy, Ninh Thư cũng mau chóng xuống giường, cầm quần áo bên giường mặc lên người.
Trang phục thời mãn Thanh chủ yếu là áo dài, dáng áo thẳng đứng, cổ tròn, thân đối, hai bên phải trái thoáng khí, bên ngoài lồng một chiếc áo không tay giống như áo may ô.
Ninh Thư lần mần một hồi, cuối cùng cũng mặc xong quần áo, sau đó tiện tay lấy từ trong chiếc hộp gỗ đặt ở đầu giường ra một bông hoa bằng ngọc, cài lên búi tóc rồi đi hầu hạ Tống cách cách chuẩn bị rời giường.
Ninh Thư tới thiện phòng bưng một chậu nước ấm tới tiểu viện của Tống cách cách, lúc bước vào phòng, Tống cách cách vừa mới thức dậy, đang mặc quần áo, súc miệng.
Trách nhiệm của Ninh Thư chính là rửa mặt cho Tống cách cách.
Ninh Thư vắt khô khăn mặt, nhẹ nhàng lau mặt cho Tống cách cách, ở khoảng cách gần thế này đánh giá Tống cách cách một lượt, dáng dấp đoan chính, gương mặt tròn trịa, cái trán đầy đặn, xem ra là tướng người có phúc bằng không Khang sư phụ cũng sẽ không tặng nàng cho Dận Chân.
Sau khi giúp Tống cách cách rửa mặt, Ninh Thư lại giúp nàng lau tay rồi mới bưng chậu nước ra khỏi phòng.
Tống cách cách bỗng nhiên gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư ngoảnh đầu lại nhìn Tống cách cách tỏ ý thắc mắc: “Cách cách, không biết người gọi nô tỳ có chuyện gì.”
“Bông hoa ngọc trên đầu ngươi đẹp đó.” Tống cách cách nói.
Ninh Thư liền sửng sốt trong lòng, lập tức chột dạ liệu có phải bông hoa bằng ngọc trên trên đầu mình quá nổi bật rồi không?
Không phải chứ, trong hộp gỗ nhỏ của Diệu Lăng chắc hẳn không có thứ gì quá với thân phận nàng ta.
“Đa tạ cách cách khen ngợi.” Ninh Thư chỉ biết nói như vậy thôi.
Tống cách cách lại nói tiếp: “Sau này chớ có cài nữa, ta không thích màu sắc của nó.” Tống cách cách vừa nói vừa vươn ngón tay hoa lan của mình vuốt vuốt tóc mai.
Ninh Thư lập tức lấy bông hoa ngọc trên búi tóc xuống, Tống cách cách nhìn Ninh Thư một cái không nói gì thêm.
Ninh Thư xoay người rời khỏi căn phòng, qua một chút tiếp xúc ngắn ngủi liền đoán được tính cách của Tống thị, nàng ta không thích nô tỳ thoát khỏi tầm tay của mình, nói là không thích màu sắc của bông hoa ngọc trên đầu cô, nhưng thực chất là không muốn nô tỳ ăn vận xinh đẹp.
Có lẽ là sợ tỳ nữ của mình câu mất Dận Chân.
Tống cách cách dẫn theo tỳ nữ thân cận tới vấn an Đích phúc tấn. Ninh Thư đi ăn sáng sau đó về phòng cất bông hoa ngọc vào trong hộp gỗ đặt bên mép giường, chỉ lấy một cây trâm bạc cài lên tóc.
Với nhiệm vụ lần này, Ninh Thư rất cẩn thận. Tống cách cách chỉ là một cách cách song thái độ với kẻ dưới lại rất ngạo mạn.
Cho nên một tỳ nữ nhỏ bé không có quyền định đoạt như Ninh Thư rất dễ trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu đá ngầm của những nhân vật lớn.
Hơn nữa, cái chết của nguyên chủ Diệu Lăng cũng có một phần là do chủ nhân Tống cách cách của nàng.
Quả nhiên đúng như lời người đàn ông tóc bạc kia nói, giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ là không rõ hiện giờ Tống cách cách có phải đang có mang hay không.
Ba nữ tỳ cùng phòng với cô cũng lần lượt về phòng, ba nàng không cùng hầu hạ một chủ nhân với Ninh Thư nhưng ở trong căn phòng bốn người như thế này thì cơ bản là địa vị cũng không cao vào đâu được.
Ba nữ tỳ nhìn thấy Ninh Thư cũng không bắt chuyện, mỗi nàng hầu một chủ nên thân thiết quá cũng không hay.
Ninh Thư quan sát ba người cùng phòng với mình, quần áo trên người các nàng hết sức giản dị, khiêm tốn, bông hoa ngọc mà cô vừa cài lên đầu quả thực là có phần nổi bật rồi.
“Diệu Lăng, ngươi vẫn còn ở đây hả, cách cách ngất xỉu rồi, mang nước qua mau.” Một a hoàn xông vào phòng, nói với Ninh Thư bằng giọng đầy lo lắng rồi nàng liền hớt hải đi mất.
Ninh Thư vội vã đến nhà bếp lấy nước nóng mang tới tiểu viện của Tống cách cách.
Trong phòng đang có vài người, mấy người phụ nữ ăn vận lộng lẫy ngồi trong phòng khách, Ninh Thư cúi người chào họ rồi bưng chậu nước đi vào buồng trong.
Tống cách cách sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, bên giường có một đại phu đang bắt mạch cho nàng. Ninh Thư đặt chậu nước xuống, lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi rịn ra trên gương mặt nàng.