Một cơn gió thổi qua, một chiếc xe màu trắng dường như dừng ngay sát chân cô ta, gió bụi bay mù mịt.
“Hạ Liên?”
Giọng nói Hoắc Đình vang lên, Hạ Liên bình tĩnh lại lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt cô ta hoảng sợ nhìn người đang đỡ mình. Cô ta cong môi, kêu một tiếng: “Hoắc Đình…”
Hoắc Đình vỗ vỗ sau lưng của cô ta, hạ thấp giọng an ủi: “Không sao cả, không sao cả.”
Hạ Liên điều chỉnh lại tâm trạng: “Mới vừa nãy là anh kéo em lại sao?”
Hoắc Đình lắc đầu: “Anh vừa nhìn đã thấy em bị như vậy, có chuyện gì sao?”
Hạ Liên cảm thấy có chút kỳ lạ, mới vừa rồi là ai đã kéo cô?
Cô ta nhìn xung quanh, phần lớn đều là những người lạnh lùng vây xem, hoặc là ngắm nhìn khuôn mặt của Hoắc Đình, thật sự không biết ai đã cứu cô ta.
Minh Thù đứng ở cách đó không xa ăn đồ ăn vặt, các ngươi thật sự hạnh phúc làm phiếu đổi đồ ăn cho trẫm còn được trẫm bảo vệ.
Không phải, tiểu yêu tinh lại muốn giết phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm.
Buông tha cho bọn họ đi, có gì cứ tìm đến trẫm!
Hôn sự của Hứa gia và Hoắc gia chắc chắn hủy bỏ rồi, có sự lo lắng quan tâm của ông bà Hứa cô lại tiếp tục trở về làm tổng giám đốc giàu có.
Các bộ phận của công ty bắt đầu ổn định dần, Minh Thù họp thời gian càng ngày càng nhiều, thời gian họp cũng càng ngày càng dài.
Tuy mỗi lần thư ký nhìn thấy Minh Thù, đều là lúc cô đang ăn giữa một đám người.
Nhưng công ty càng ngày càng bận rộn, các hạng mục phát triển như măng mọc sau cơn mưa, trước đây thư ký luôn rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng bây giờ cô lại muốn có thể phân thân thành hai.
Lục Chước bị Lâm Ôn Việt đè nặng việc tham gia tiết mục tổng nghệ, thời gian ghi hình không có ở công ty nên cũng không thể lấy lòng Minh Thù được.
Đến khi Lục Chước gặp được Minh Thù cũng là lúc chương trình được phát sóng, tên tuổi hắn lên nhanh như diều gặp gió.
Lâm Ôn Việt nói một câu với Minh Thù.
Ông ta nói: “Lục Chước chính là người được trời ưu ái.”
Lâm Ôn Việt dẫn dắt rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn khen ngợi một người nhiều như vậy.
“Anh ta chọn kịch bản chưa?”
Nói đến kịch bản, sắc mặt Lâm Ôn Việt kỳ lạ đứng bật dậy, ông ta im lặng một lúc lâu sau đó mới nói: “Lục Chước nói không phải nhân vật nam chính thì anh ta không diễn.”
Minh Thù cười: “Sao hắn không lên trời luôn đi?”
Lâm Ôn Việt: “…”
Lên trời cũng vì cô quá cưng chiều hắn mà thôi!
Ảnh đế của công ty cũng chưa được đãi ngộ tốt như hắn.
Minh Thù cúi đầu ký mấy phần văn kiện, lúc này mới hỏi: “Có mấy kịch bản thích hợp để hắn đóng nam chính?”
Lâm Ôn Việt suy nghĩ một chút, rất thành khẩn trả lời: “Hứa tổng, Lục Chước diễn hình tượng như thế nào?”
Đây cũng là vấn đề khiến Lâm Ôn Việt đau đầu, ông ta đã xem qua Lục Chước diễn, dù là vai gì anh ta cũng có thể đóng xuất sắc, cũng khó trách tại sao trước đây Bắc Thần cưng chiều hắn như vậy.
Nhưng có lẽ đây cũng là lý do khiến hắn bị phân liệt nhân cách.
“Lục Chước hắn ta…”
Lâm Ôn Việt sắp xếp lại lời nói: “Tôi nghĩ nên cho Lục Chước tự lựa chọn vai diễn của mình, sau này hắn còn có thể diễn nhiểu vai hơn.”
Tuy bác sĩ nói Lục Chước đã bình thường rồi, thế nhưng bệnh phân liệt nhân cách…. Lâm Ôn Việt cảm thấy phòng bị cũng tốt hơn, đỡ gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
Minh Thù và Lâm Ôn Việt cẩn thận bàn bạc, cuối cùng cũng lựa ra được một kịch bản.
Minh Thù hỏi thì biết rằng bên kia chưa có nam chính, cho nên đi cửa sau để cho Lục Chước được diễn vai này.
Lục Chước vừa quay xong tiết mục tổng nghệ, còn chưa kịp gặp Minh Thù đã phải tiếp tục luyện tập cho vai diễn tiếp theo.
Một chữ “vội”.
Minh Thù cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, vì muốn đứng đầu giới giải trí nên cô và đồ ăn vặt đã rất lâu không gặp nhau ròi.
Thư ký báo cáo với Minh Thù: “Hứa tổng, “Phong Quang Vô Hạn” đã sắp quay xong, đoàn phim dự định kỳ nghỉ đông sẽ công chiếu, nhưng gặp phải một số vấn đề nên không thể công chiếu đúng thời hạn.”
Bộ phim Hạ Liên quay?
Minh Thù lập tức tỉnh táo: “Nếu nghỉ đông không chiếu được thì chiếu vào kỳ nghỉ hè, xóa bỏ tên Hạ Liên đi.”
Thư ký tràn đầy nghi vấn.
Thay thế Hạ Liên là sao?
Hiện tại sắp quay xong rồi thì đổi như thế nào? Đổi thì phải quay lại từ đầu?
Minh Thù mỉm cười: “Dựa vào chữ để phân tích.”
Thư ký khóe miệng giật một cái: “Hứa tổng, Hạ Liên là nữ phụ thứ ba đất diễn không ít, nếu đổi thì không hay cho lắm. Hơn nữa đến lúc đó không phải ai cũng còn hợp đồng, đổi người rất phiền phức hơn nữa sẽ đắc tội người khác.”
Nam nữ chính của “Phong Quang Vô Hạn” đều là sao lớn, khá là nổi tiếng.
Hứa tổng cô không nên làm bậy.
Minh Thù như một đứa trẻ tức giận: “Làm cho cô ta tức chết.”
Thư ký: “…”