“Vũ Văn Bân, mày sợ tao thế cơ à?”
Dương Thanh không chơi nữa, chợt hỏi với vẻ mỉa mai.
Nét mặt Vũ Văn Bân lập tức cứng đờ: “Sợ mày ư? Bây giờ sống chết của mày đang nằm trong tay tao, sao tao phải sợ mày chứ?”
“Nếu không sợ tao, sao mày phải bắt những người bên cạnh tao lại rồi dùng cái chết của họ để đe dọa tao chứ?”
“Nếu không sợ, mày nên đánh một trận trực diện với tao, cho dù là so đấu về thực lực hay kinh doanh cũng được”.
“Nhưng mày sợ tao nên không dám làm thế, chỉ có thể đối phó với tao bằng mấy trò hèn hạ này thôi”.
“Cho dù tao chết, tao cũng khinh mày.
Gia tộc Vũ Văn đúng là gia tộc rác rưởi, chỉ có một đám vô dụng nhát như chuột nhắt!”
Dương Thanh liên tục cười lạnh.
Sắc mặt Vũ Văn Bân ngày càng âm u, ánh mắt anh ta đằng đằng sát khí: “Dương Thanh, mày chỉ được mỗi cái miệng thôi.
Cho dù mày nói thế nào, mày cũng phải hiểu, bây giờ sống chết của mày đã nằm trong tay tao rồi”.
“Mày dùng thủ đoạn hèn hạ nên mới được thế, bởi vì mày biết, nếu đánh trực diện với tao, mày chỉ có nước thua mà thôi!”
Dương Thanh cười khẩy.
“Tự mày ngu, còn trách được người khác chắc?”
Lý trí Vũ Văn Bân rất vững, anh ta bình tĩnh nói: “Từ khi mày bày kế để tước mất vị trí người thừa kế của tao, mày nên hiểu trận chiến giữa chúng ta cũng bắt đầu rồi”.
“Nếu vậy, tại sao mày không chuẩn bị sẵn sàng? Mà còn để tao tìm được cơ hội đối phó với mày chứ?”
“Thế nên mới nói, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đều do mày cả, mày ngông cuồng tự mãn, cho rằng đã thắng được tao.
Trong mắt tao, mày chỉ là thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đấu với tao á? Mày thắng nổi à?”
Lời Vũ Văn Bân nói cũng có lý.
Dương Thanh hiểu rõ, đúng là anh đã chủ quan, để Mã Siêu ở Yến Đô, chỉ giữ Tiền Bưu và Hàn Sương bên cạnh.
Nhưng ở Giang Hải, không chỉ có một người bên cạnh anh cần được bảo vệ.
“Thế nên hôm nay, cho dù bố vợ hay em vợ mày chết thì cũng do mày hại”, Vũ Văn Bân nói tiếp.
“Đúng là tao đã chủ quan, nhưng tốt nhất mày hãy nghĩ cho kỹ, trừ khi tao chết, bằng không, chắc chắn mày sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình!”, Dương Thanh nói.
“Mày nghĩ với tình hình hôm nay, mày còn có thể sống sót rời đi chắc?”
Vũ Văn Bân nhìn Dương Thanh với vẻ mặt kỳ lạ: “Mày nên hiểu rõ, mày sống được đến giờ vì tao không muốn mày chết một cách dễ dàng.
Tao muốn đùa bỡn mày, khiến mày sống không bằng chết”.
“Đến khi tao chán thì giờ chết của mày cũng đến”.
“Mày nói mấy câu nhảm nhí này với tao để kéo dài thời gian à?”
“Cũng không sao, tao có nhiều thời gian lắm, hôm nay tao sẽ chơi với mày, đến khi giết chết mày thì thôi”.
“Được rồi, tiếp tục!”
Vũ Văn Bân không hề lo lắng về việc Dương Thanh đang kéo dài thời gian.
Anh ta cười ha hả, nói.
Dương Thanh không nói gì nữa, giơ súng lục lên, bắt đầu chơi cò quay.
“Cạch!”
“Cạch!”
…
Dương Thanh nhanh chóng bắn hết sáu phát, nhưng tiếng súng không hề vang lên.
“Xem ra tao may mắn đấy nhỉ, nếu dựa theo lý thuyết về xác suất thật, cho dù tao chết vì phát súng sau thì cũng quá hời rồi”.
Dương Thanh cười híp mắt.
Vũ Văn Bân dang tay ra, cười nói: “Đúng là mày rất may mắn, nhưng không sao, thời gian còn nhiều, tao cũng không tin mày sẽ mãi may mắn như thế”.
Dương Thanh cười nhạt, nét mặt vẫn rất thản nhiên, tiếp tục nổ súng.
Từng giây từng phút trôi qua, chỉ trong thoáng chốc, Dương Thanh đã bắn hai mươi lần nhưng vẫn không có tiếng súng vang lên.
Rốt cuộc Vũ Văn Bân cũng cảm thấy sai sai, xác suất tử vong là một phần sáu, Dương Thanh kiên trì được tới tận bây giờ, có phải quá may mắn rồi không?
“Súng có vấn đề!”
Anh ta bỗng nghĩ đến khả năng này.
“Khoan đã!”
Đúng lúc Dương Thanh định nổ súng tiếp, Vũ Văn Bân bỗng quát lên rồi cho thêm một viên đạn vào khẩu súng.
Trong sáu ổ đạn có hai viên đạn, xác suất tử vong đã lên đến một phần ba.
“Tao muốn xem xem vận may của mày sẽ duy trì được bao lâu nữa?”
Vũ Văn Bân nói với vẻ dí dỏm.
.