Hắn đi đến trước pháp trận đặc biệt nhất.
Pháp trận ngăn cách linh lực cỡ lớn.
Chính vì có pháp trận này, Giới Ma mới không thể cảm ứng được linh lực của tu sĩ.
Chính vì có pháp trận này, các tu sĩ mới có thể tu hành an toàn.
Cố Thanh Sơn nhìn pháp trận.
Mấy chục pháp trận phòng hộ, pháp trận chữa trị đang cùng vận chuyển.
Muốn phá hư pháp trận đặc biệt nhất này nhất định phải là Trận pháp sư, hoặc tu sĩ Huyền Linh cảnh mới có thể làm được.
Trận pháp sư biết cấu tạo mấu chốt nhất của trận pháp này có thể tiến hành phá hỏng từ bên trong.
Tu sĩ Huyền Linh cảnh thì có sức mạnh cường đại, có thể phá giải tất cả pháp trận phòng ngự, pháp trận chữa trị của cả môn phái bằng sức mạnh từ bên ngoài, sau đó mới có thể phá hỏng pháp trận ngăn cách linh lực này.
Nhưng như vậy cần nhiều thời gian hơn.
Cố Thanh Sơn lấy ra trận bàn cỡ nhỏ bắt đầu kết nối với pháp trận ngăn cách cỡ lớn.
Rất nhanh hắn đã nắm được then chốt của pháp trận ngăn cách.
Dù sao trên tay hắn đang cầm trận bàn của Quảng Dương môn, lại lấy được bí quyết liên hệ với pháp trận của nội bộ Quảng Dương môn trong mật thất của Vương Hồng Đao.
Tất cả pháp trận, đều ngầm thừa nhận sự điều phối của hắn.
Một khắc nó.
Cố Thanh Sơn dừng lại.
“Thời gian… chỉ có một khắc.” Hắn nói.
Sau một khắc, pháp trận ngăn cách linh lực cỡ lớn sẽ được tự động chữa trị.
Nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, Cố Thanh Sơn thôi động linh lực toàn thân, cầm pháp quyết trận pháp.
Toàn bộ pháp trận ngăn cách cỡ lớn lập tức nghịch động linh quang.
Ầm!
Pháp trận bị phá hủy.
Coong!
Coong! Coong! Coong!
Coong Coong Coong Coong Thùng Thùng!
Tiếng trống dồn dập và mãnh liệt bỗng nhiên xuất hiện.
Trống trận cảnh báo tông môn.
Tiếng trống trận thế này sử dụng cơ quan khu động cổ xưa, mấy ngàn trống trận đồng thời phát ra tiếng vnag.
So với âm thanh cảnh báo phát ra từ pháp trận và phù lục, tiếng trống trận thế này càng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Cố Thanh Sơn không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
Tình Nhu thấy thế nói: “Công tử, đây là tiếng trống trận của Quảng Dương môn. Mỗi lần chinh chiến với thế giới khác hoặc thủ vệ tông môn mới có thể phát động.”
“Ừm, âm thanh hơi nặng nề, thực ra đánh thành tiếng trống truyền hoa sẽ dễ nghe hơn nhiều.”
Cố Thanh Sơn xoay người, phất tay với hai cô gái.
“Chỗ này giao cho các cô!”
“Công tử yên tâm.” Hai cô gái nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu dốc toàn lực chạy như bay.
Hắn phải lập tức đuổi đến bên chỗ Sơn Nữ.
Trong nửa khắc, bất kỳ ai cũng không thể sử dụng linh lực.
Cho dù là Vương Hồng Đao cũng không thể sử dụng linh lực.
Nếu không chắc chắn sẽ dẫn Giới Ma tới.
Sau nửa khắc pháp trận ngăn cách cỡ lớn mới có thể khôi phục công năng, một lần nữa phát huy tác dụng.
Nhất định phải giết được Vương Hồng Đao trong nửa khắc này!
Coong Coong Coong Coong!
Tiếng trống thôi thúc người ta chiến đấu.
Vương Hồng Đao nhìn chằm chằm Sơn Nữ, ánh mắt chớp động, không nói một lời.
Trong khoảnh khắc, trong lòng ông ta không biết đã xoay chuyển bao nhiêu vòng.
Trong thời gian ngắn như vậy Vương Hồng Đao đã hiểu rõ một vài chuyện.
“Xem ra ngươi chính là Cố Thanh Sơn, là kẻ đến từ thế giới khác kia. Có lẽ Tề Diễm đã chết trong tay ngươi rồi đúng chứ?”
“Để bớt lãng phí thời gian, giờ nên đấu thôi!” Sơn Nữ cắt ngang nói.
“Hà tất phải như vậy? Hà tất phải phân sống chết?” Vương Hồng Đao nói.
“Nói nhảm càng nhiều, biến số càng lớn.” Sơn Nữ nói.
Vương Hồng Đao sững ra.
Đây chính là lời ông ta vừa nói, giờ đối phương lập tức trả lại.
“Người trẻ tuổi, suy nghĩ của ngươi đương nhiên…”
Vương Hồng Đao lảm nhảm há miệng định nói gì đó.
Sơn Nữ cầm kiếm lao tới.
Nàng mặc kệ đối phương lại muốn nói cái gì, nàng muốn lập tức ra tay giết lão!
Vương Hồng Đao đột nhiên nở nụ cười: “Chậm đã, ta chuẩn bị nói cho ngươi biết một chuyện cuối cùng.”
Sơn Nữ giữ im lặng, tiếp tục chạy.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn.
“Thực ra ta cũng từng tính đến cục diện thế này.”
Vương Hồng Đao nói, vỗ tay.
Tiếng vỗ tay thanh thúy xuyên phá tiếng trống trận liên miên, truyền đi rất xa trên Phù Không Đảo.
Đám thể vô ý thức của Giới Ma không có động tĩnh gì.
Bọn chúng chỉ biết linh lực, không biết âm thanh.
Lại có một bóng dáng bay tới với tốc độ cực nhanh.
Nếu là lúc bình thường, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể làm được như vậy.
Nhưng giờ thì chẳng thể dùng được chút linh lực nào.
Các tu sĩ bình thường căn bản không thể chạy nhanh như vậy.
Trừ phi là…
Sơn Nữ bỗng nhiên dừng lại.
Nàng cảnh giác nhìn về bóng dáng kia.
“Triệu Ngũ Chùy…”
Sơn Nữ thấp giọng thì thầm.
Triệu Ngũ Chùy, tu sĩ võ đạo Thái Hư cảnh.
Chỉ luận sức mạnh nhục thể, tu sĩ võ đạo mạnh nhất.
Đây là thường thức không thể nghi ngờ.
Trong hoàn cảnh không thể nào sử dụng linh lực, dạng tu sĩ võ đạo như Triệu Ngũ Chùy chỉ dùng nhục thể và chiêu thức để chém giết có thể bộc phá ra sức công kích kinh người.
Chỉ là lao vọt tới, tốc độ của Triệu Ngũ Chùy đã có thể so với các tu sĩ bay lượn.