Kết quả, Thẩm Nguyệt mới lơ đễnh một lát, khi nhìn lại thì phát hiện bên hồ đã không còn hình bóng ai nữa. Nhóc con kia vậy mà nhân lúc nàng không để ý, tự mình lén lút chạy ra ngoài cung Thái Hòa.
Tiểu Hà nhắm một mắt mở một mắt, còn cố ý đẩy Ngọc Nghiên đi chuẩn bị trà sáng. Vừa thấy Thẩm Nguyệt hỏi, Tiểu Hà đã lập tức nói: “Nô tỳ mới đi một lát, không ngờ tiểu công tử đã chạy rồi. Công chúa đừng nóng vội, nô tỳ lập tức tìm tiểu công tử trở về!”
Nói xong, Tiểu Hà vội vàng đuổi theo, giống như sợ Thẩm Nguyệt ngăn cản nàng ta vậy, lúc đi còn không quên lấy mấy miếng bánh ngọt mà Bắp Chân thích ăn trong đĩa.
Thẩm Nguyệt mặt không biểu cảm nhìn Tiểu Hà chạy đi xa, biết nàng ta đi chuyến này cũng đừng mong đưa Bắp Chân về, dù Bắp Chân không đến Viện Thái Học, Tiểu Hà cũng sẽ đưa cậu bé đến viện Thái Học.
Thẩm Nguyệt tự nhủ: “Cũng không biết là con trai ai sinh ra và nuôi dạy nữa, chỉ biết trái lời”.
Nàng tức giận quay người về phòng, lại nói: “Đúng là tốn công sinh ra và nuôi dạy rồi”.
Ngọc Nghiên bưng trà nóng đến, thoáng nhìn Tiểu Hà chạy về bên kia, lại nhìn Thẩm Nguyệt đi vào trong phòng bên này, cũng không biết là vì sao, từ hôm qua đã thấy lạ lạ rồi.
Thôi thị đi theo vào phòng, lựa lời khuyên nhủ: “Sau chuyện của Tề Phi và Ngũ hoàng tử hôm qua, Ngũ hoàng tử bị dọa thành như vậy, chắc chắn Tề Phi sẽ còn đến nữa. Bắp Chân đi viện Thái Học cũng tốt, công chúa cảm thấy thế nào?”
Nghe nói, hôm qua sau khi trở về, Ngũ hoàng tử hoàn toàn bị dọa sợ, ban đêm đi ngủ còn nhát gan run rẩy, sống chết muốn chui vào trong chăn của Tề Phi ngủ.
Cho dù Tề Phi hỏi thế nào, nó cũng không hé răng vì sao lại sợ hãi như thế. Tề Phi cho rằng nó bị thương dẫn đến hoảng sợ, cho nên ở cùng nó mấy buổi tối.
Nhưng về sau Tề Phi vừa phiền vừa giận. Bởi vì Ngũ hoàng tử cứ ở lại trong phòng nàng ta, không chịu trở về phòng mình ngủ, cũng khiến cho nàng ta luôn không có cơ hội thị tẩm.
Không có cơ hội thị tẩm thì sao có thể thổi gió bên tai hoàng thượng, thế sao có thể đảm bảo hai mẹ con được sủng ái lâu dài trong cung.
Tề Phi thấy con mình bị hại thành như vậy, cho dù thế nào, nàng ta cũng nuốt không trôi cục tức này. Nàng ta nhất định phải báo thù.
Những chuyện này để sau hãy nói.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn Thôi thị, nói: “Nhị nương đang tránh nặng tìm nhẹ sao?”
Thôi thị nói: “Công chúa, rõ ràng nô tỳ đang tránh nhẹ tìm nặng nha”.
Quả thật, Bắp Chân ở trong viện Thái Học sẽ rất an toàn. Dù Tề Phi kia ngang ngược cỡ nào, nàng ta cũng không ngu ngốc làm ầm ĩ đến viện Thái Học. Nơi đó là nơi yên tĩnh cho hoàng tử công chúa học tập, nếu làm lớn chuyện sẽ chỉ chọc giận hoàng đế, làm chuyện tốn công mà không có kết quả.
Cho nên Tề Phi chỉ có thể đến cung Thái Hòa.
Thẩm Nguyệt nói: “Hôm nay thì thôi đi, đến giờ tan học nhờ nhị nương đến viện Thái Học đón Bắp Chân trở về, như vậy ta cũng yên tâm hơn”.
Nếu Tề Phi ngăn cản giữa đường hay xảy ra chuyện gì, Thôi thị cũng biết cách đối phó hơn Tiểu Hà.