Đường Long tại biệt viện Diệp Tử Vân tìm kiếm Dương Hân.
– Lão công tìm ta có việc gì không?(Dương Hân)
– Ta cần Hân Hân giúp điều chế vài loại dược liệu, tận hết khả năng trong vòng một năm điều chế mấy chục vạn cân.
Đôi mi thanh tú Dương Hân cau lại, lúc trăm vạn cấp Thú triều cũng chỉ dùng hết mấy nghìn cân dược liệu mà thôi, Nhiếp Ly muốn điều chế nhiều như vậy làm gì, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì sắc mặt chấn kinh.
– Ý của ngươi là, một năm sau Quang Huy Thành còn có thể tao ngộ một lớp lớn Thú triều?(Dương Hân)
– Không kém bao nhiêu đâu. So với mấy ngày trước Thú triều chỉ có hơn chứ không có kém.
Đường Long tuy là không biết hắn đến thế giới này thì ức cấp Thú triều có diễn ra hay không nhưng đề phòng vẫn là tốt nhất, ức cấp Thú triều không phải là đùa giỡn thậm chí bên trong có cả Yêu thú Truyền Kỳ cấp mà có đại lượng Yêu thú Hắc Kim cấp công thành.
– Biết rồi, ta sẽ cho người an bài.(Dương Hân)
Thư phòng làm việc, Diệp Tông đột phá xong cũng là không có thông báo cho ai hết vì hắn biết sắp tới Quang Huy Thành sẽ có trận nội chiến lớn muốn đánh nên hắn không muốn bại lộ thực lực của mình dùng để làm áp chủ bài. Diệp Tông đang phê duyệt văn án thì có người gõ cửa, hắn cảm ứng thoáng cái là khí tức của Diệp Hàn thì buông bỏ đề phòng của mình.
– Vào đi.(Diệp Tông)
– Phụ thân đại nhân.(Diệp Hàn)
– Hàn nhi, sao ngươi lại tới đây?(Diệp Tông)
– Ta có chút chuyện cần thỉnh giáo phụ thân đại nhân.(Diệp Hàn)
– Nói đi.(Diệp Tông)
– Phụ thân đại nhân, ta biết phụ thân đại nhân dưỡng dục ta, dạy bảo ta, muốn đem chức thành chủ nhường cho ta mà ta thực lực không đủ, phụ kỳ vọng của người. Trước kia ta lưu lạc đầu đường xó chợ được phụ thân đại nhân mang về Phủ thành chủ, ta chỉ muốn báo đáp ân đức của người, chưa từng có kỳ vọng với chức Thành chủ này.(Diệp Hàn)
Diệp Hàn đột nhiên quỳ xuống lệ rơi đầy mặt không ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tông. Diệp Tông thấy vậy đi lên đưa tay đỡ Diệp Hàn dậy.
– Hàn nhi, vi phụ hiểu ngươi. Ngươi thiên phú trác tuyệt, sinh thời tu vi sẽ vượt qua vi phụ. Nhưng mà rất nhiều chuyện, ta không thể quyết định. Ta hy vọng ngươi có thể từ bỏ ý nghĩ…(Diệp Tông)
Diệp Tông vừa nói vừa ôm Diệp Hàn mà hắn không biết rằng khi hắn ôm Diệp Hàn thì đôi Diệp Hàn bỗng hiện lên một đạo hàn quang, thần sắc trở nên dữ tợn. Trên tay Diệp Hàn bỗng nhiên xuất hiện một cái Chuỷ thủ, trực tiếp đâm vào lưng Diệp Tông.
Diệp Tông cảm thấy sau lưng đau nhót cộng thêm có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình thì phẫn nộ một chưởng đem Diệp Hàn đánh bay ra ngoài, hắn lảo đảo vài bước mới đứng vững, mắt hổ căm tức nhìn Diệp Hàn.
– Ngươi…Nghiệt súc.(Diệp Tông)
Diệp Hàn rơi xuống đất lập tức lau máu tươi trên khoé mồm, ngước mắt nhìn Diệp Tông, thanh âm mang theo vẻ điên cuồng.
– Phụ thân đại nhân, là ngươi bức ta, ta hiện tại đã đến bước đường cùng chỉ có thể làm như vậy.(Diệp Hàn)
– Ông định nói là chức thành chủ chỉ xứng đáng với người như tên Đường Long đó, ta biết trong lòng ông vẫn chưa từng coi ta là con ruột, ngươi chỉ quan tâm tới lợi ích mà thôi, hahaha.(Diệp Hàn)
Diệp Tông muốn đứng lên nhưng tay chân không có sức lực mà ngã quỵ xuống. Diệp Hàn thấy vậy cười một cách khoái trí nhưng sau đó Diệp Tông nộ hống lên dung hợp Phong Tuyết Cự Viên nhất quyền đập về phía Diệp Hàn.
Diệp Hàn trong lòng kinh hãi, nhanh chóng dung hợp Kim Giáp Địa Long cứng rắn đón đỡ nhưng một kích nén giận của Yêu Linh Sư Truyền Kỳ Nhất tinh làm sao mà một Yêu Linh Sư Hoàng Kim Tam tinh có thể đỡ được. Diệp Hàn bị đánh bay ra ngoài miệng phun ra ngụm máu tươi, hắn đã bị Diệp Tông đánh trọng thương.
– Tại sao là Phong Tuyết Cự Viên mà không phải Hắc Lân Địa Long.(Diệp Hàn)
Diệp Hàn không cam lòng gào thét, hắn không ngờ Diệp Tông đã dung hợp Phong Tuyết Cự Viên nhanh như vậy. Nếu là Hắc Lân Địa Long, độc tố Long Thiệt Thảo sớm làm cho Diệp Tông hoàn toàn mất đi năng lực chống cự. Diệp Tông dung hợp Phong Tuyết Cự Viên, độc tố khuếch tán chậm hơn so với bình thường, tạo thành phát sinh ngoài ý muốn.
Kế hoách của Diệp Hàn căn bản không chút sơ hở nào nhưng người tính không bằng trời tính, Diệp Tông quyết đoán buông tha Hắc Lân Địa Long, dung hợp Phong Tuyết Cự Viên.
Động tĩnh lớn như vậy phát từ thư phòng Diệp Tông đã khiến cho cao thủ trong Phủ thành chủ phát giác, Diệp Hàn thấy tình hình không ổn liền xoay người bỏ chạy, Diệp Tông tính đuổi theo thì thấy đầu ốc mơ hồ liền ngã quỵ xuống.
Diệp Hàn chạy ra ngoài gặp được vệ binh đang xông vào, hắn lập tức nói láo là có thích khách tập kích Diệp Tông, vì tập kích không thành nên bỏ chạy hắn đang đuổi theo.
– Thành chủ đại nhân, ngươi làm sao vậy?(Diệp Tu)
Diệp Tu là người chạy vào đầu tiên đã thấy Diệp Tông ngã gục trên sàn nhà, hắn kinh hãi chạy tới xem xét thì thấy Diệp Tông chỉ là trúng thuốc mê ngủ thiếp đi mà thôi. Diệp Tu vì lo lắng cho Diệp Tông sẽ có tình huống bất thường xảy ra nên cho người đi gọi Đường Long và Diệp Tử Vân tới. Diệp Tu đỡ Diệp Tông lên giường chờ người tới.
Nghe tin Diệp Tông bị người ám sát thì Diệp Tử Vân hốt hoảng chạy vào, thấy Diệp Tông nằm trên giường bất động thì Diệp Tử Vân khóc lớn nhào tới Diệp Tông, Đường Long chỉ là bình chân như vại nhìn một màn này.
– Đường Long tiểu tử, ngươi có cách cứu tỉnh Diệp Tông không?(Diệp Tu)
– Không cần lo lắng đâu, nhạc phụ trúng là lại thuốc mê đối với Yêu thú Bạch Ngân cấp mà thôi, qua một lát liền tỉnh.
Đường Long vừa dứt lời thì Diệp Tông đột nhiên trợn to con mắt mà gào lên.
– Diệp Hàn tên nghiệp súc nhà ngươi.(Diệp Tông)
Diệp Tông gào lên xong cũng là nhận ra trong phòng không có hình bóng Diệp Hàn đâu mà chỉ có Diệp Tu và Đường Long cùng nữ nhi mình ba người.
– Diệp Tu lập tức cho người truy sát nghịch tử Diệp Hàn. Hắn bàn tính ám sát ta rồi đổ lỗi cho Đường Long nhưng không thành.(Diệp Tông)
– Vâng.(Diệp Tu)
Diệp Tu sắc mặt trầm xuống lập tức muốn dẫn người đi truy sát Diệp Hàn lại bị Đường Long cản lại.
– Không cần đâu, Diệp Tu đại nhân. Diệp Hàn từ nhỏ sinh sống ở Quanh Huy Thành nên hắn một lòng muốn trốn cùng thoát khỏi Quang Huy Thành thì chúng ta không bắt được hắn đâu.
– Vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn hắn chạy trốn đi?(Diệp Tử Vân)
– Ta có dự cảm Diệp Hàn sẽ còn quay lại lần nữa.
– Haiz, cũng may là ta đã hoán đổi chủy thủ bôi Long Thiệt Thảo lên thành chủy thủ bình thường cộng thêm nhạc phụ dung hợp Phong Tuyết Cự Viên nếu không sẽ có án mạng.
– Nói vậy là ngươi biết Diệp Hàn có ý định ám toán ta?(Diệp Tông)
– Ta cũng không nghĩ tới Diệp Hàn lại có ý định này, khi ta cùng hắn đi ngang qua liền ngửi được mùi Long Thiệt Thảo trên người Diệp Hàn nên đã ra tay đánh tráo nó.
– Lúc này ngươi biết lòng người hiểm ác rồi. Uổng cho ngươi làm Thành chủ nhiều năm như vậy, một chút mắt nhìn người cũng không có, nuôi một Bạch Nhãn Lang, thiếu chút nữa mạng cũng không còn.
– Diệp Hàn cấu kết Hắc Ám Công Hội, phản bội Quang Huy Thành, Thiên Địa bất dung, về sau bất kể là ai nhìn thấy hắn cũng phải giết không tha.(Diệp Tông)
– Haiz, Vân nhi ngươi mang theo Đường Long tới Phủ thành chủ bảo khố một chuyến đi.(Diệp Tông)
Diệp Tông trải qua Thú triều công thành và Diệp Hàn phản bội thì hắn cần gấp rút muốn có thêm thủ đoạn bảo vệ Quang Huy Thành, trong Phủ thành chủ bảo khố có rất nhiều thứ có thể giúp ích mà hắn tin tưởng Đường Long sẽ biết cách vận dụng những món bảo vật đó.
Bảo khố Phủ thành chủ, Đường Long có chút mong đợi, đồ vật cất trong bảo khố của Phủ thành chủ tất quý trọng, chắn hẵn sẽ có vài món bảo vật của tổ tiên để lại cho hậu bối bị mai một bên trong.
– Đi thôi, ta dẫn huynh đi bảo khố.(Diệp Tử Vân)
Diệp Tử Vân hiểu ý tứ của phụ thân, Đường Long học thức uyên bác không chừng có thể phát hiện ra công dụng những đồ vật thần bí trong bảo khố, tránh để không lãng phí.
Đợi Đường Long cùng Diệp Tử Vân ly khai, Diệp Tông mới thở dài một tiếng, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, dù sao Diệp Hàn cũng là do một tay hắn nuôi lớn, Diệp Hàn phản bội làm nội tâm của hắn cảm thấy đau xót thật sâu. Loại đau đớn này khiến người ta rất khó lĩnh hội.
– Đây là bảo khố của mười tám vị thành chủ từ thượng cổ truyền thừa xuống, rất nhiều đồ vật trân quý.(Diệp Tử Vân)
Thời điểm Hắc ám niên đại, vô số người bị Thú triều xua đuổi, trên đường chạy nạn trốn tới Phủ thành chủ, thứ bọn hắn mang đến là bảo vật đến từ nhiều nơi trên Thánh nguyên Đại Lục, trong đó không thiếu vật truyền thừa từ Thượng cổ, tất cả đều tập trung trong bảo khố này. Đường Long vừa đi vừa quan sát, lòng thầm ngạc nhiên không ít, không ngờ trong bảo khố lại góp nhặt nhiều Thượng Cổ truyền thừa chi vật như vậy.
– Ta có thể tùy tiện lựa chọn sao?
– Có thể.(Diệp Tử Vân)
– Vậy ta không khách khí.
Đường Long đi tới mấy khối thạch đầu cầm lên, Diệp Tử Vân đi tới hiếu kí dò hỏi.
– Đây là cái gì?(Diệp Tử Vân)
– Đây là Thủ Hộ Thần Thạch, nghe nói chỉ có trong quặng mỏ ở phía bắc Thánh Nguyên đại lục, chỗ đó hiện tại đã bị Yêu thú chiếm cứ. Có rất nhiều Minh Văn sư sau khi đạt được Thủ Hộ Thần Thạch đã đem Minh văn khắc lên, một khi dùng Linh hồn lực thúc dục có thể hình thành một loại kết giới phòng hộ nhỏ. Giống mai Thủ Hộ Thần Thạch này, mặt trên khắc dấu là Hắc Kim cấp Minh văn, ít nhất có thể ngăn cản hai lần công kích của Hắc Kim cấp cường giả, tuy nhiên Minh văn này có chút mài mòn, cần chữa trị một chút.
Đường Long cầm lên sáu mai Thủ Hộ Thần Thạch tại chỗ tiến hành chữa trị Minh văn được khắc bên trên, chữa trị xong thì Đường Long đưa ba mai cho Diệp Tử Vân mà cất đi ba mai. Đường Long một đường giới thiệu tác dụng của vài món bảo vật mà Diệp Tử Vân cũng ghi chép lại công dụng cũng như hình dạng của chúng.
Đường Long tìm được mười sáu quyển trục khắc dấu Truyền Kỳ cấm thuật, chỉ tiếc không được bảo tồn nguyên vẹn, có mười một quyển trục đã tổn hại, năm quyển trục có thể chữa trị, hắn đem năm quyển trục chữa trị, toàn bộ cho Diệp Tử Vân.
Đi dạo một vòng thì Đường Long cũng thấy được quả trứng Yêu thú trong nguyên tác Nhiếp Ly ấp được.
– Đường Long, đây là trứng yêu thú gì?(Diệp Tử Vân)
– Ta cũng không biết?
Với kiến thức uyên bác của Đường Long cũng xem không hiểu những phù văn thần bí này. Phù văn vô cùng xa lạ, hắn chưa từng thấy qua. Diệp Tử Vân sửng sốt, từ khi nàng quen biết Đường Long căn bản thứ gì hắn cũng biết, nàng còn tưởng rằng trên thế giới này không có gì Đường Long mà không biết.
– Ngươi tính làm gì với nó?(Diệp Tử Vân)
Đường Long nhìn chăm chú vào trứng Yêu thú thì hắn đem Linh hồn lực của mính rót vào trứng Yêu thú, tuy là không biết bên trong Yêu thú gì nhưng một khi nó hấp thu linh hồn lực của mình, bị Linh hồn lực đồng hóa nó sẽ bị phục tùng. Sau khi rót vào từng tia linh hồn lực, Đường Long cảm giác được tia khí tức bên trong tựa hồ hình thành một tia kết giới có chút bài xích với linh hồn lực của mình, linh hồn lực không thể tiếp tục thẩm thấu vào.
Cảm giác được lực lượng kết giới, Đường Long trong lòng cả kinh, đây tuyệt đối là một loại Yêu thú cao đẳng, rất có khả năng không phải đến từ thế giới này.
Chỉ là một quả trứng đã có được loại lực lượng kết giới này, trên cơ bản đều là Thần cấp yêu thú trở lên.
Đường Long vô số lần đem Linh hồn lực rót vào, nhưng đều thất bại làm hắn nổi giận, Đường Long bỗng nhiên cảm giác được, Thời Không Yêu Linh Chi Thư nơi mi tâm phát ra quang mang nhàn nhạt. Đường Long lấy ra Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Thời Không Yêu Linh Chi Thư được lấy ra thì nó chậm rãi bay lên không trung, từng cỗ ánh sáng nhàn nhạt màu trắng toả ra, rơi vào quả trứng thần bí, từng luồng quang lộ trên minh văn nhanh chóng lưu chuyển, nở rộ kim sắc sáng bóng, hoà lẫn cùng ánh sáng Thời Không Yêu Linh Chi Thư.
Trứng Yêu thú phản ứng với Thời Không Yêu Linh Chi Thư thì Đường Long liên tưởng tới những Thời Không Yêu thú. Thời Không Yêu thú là tồn tại Yêu thú thần bí nhất, chỉ có một ít điển tịch từ cổ đại lưu truyền về Yêu thú này.
Truyền thuyết Thời Không Yêu thú rất khó bắt được, trứng Thời Không Yêu thú đã ít lại càng ít, trong các tư liệu căn bản không ghi lại.
Thời đại Viễn cổ có một ít người từng phát hiện tung tích Thời Không Yêu thú, trong đó có một loại gọi là Thời Không Nai Yêu thú chiếm đa số, đây là loại Yêu thú ăn cỏ, xung quanh chúng thường xuất hiện không gian lưu động, một khi có người tới gần không gian tự động thôn phệ làm chúng biến mất. Chúng là tồn tại rất khó xác định nhất trên thảo nguyên, khi thì đang ở nơi này, chớp mắt lại xuất hiện ở địa phương khác, lúc thì biến mất không thấy tung tích.
Thời Không Nai có khả năng tại cùng một địa điểm biến mất trăm ngàn năm sau đó lại xuất hiện, bởi vì chúng nó có thể tự do xuyên toa trong thời gian trường hà, thế nhưng Thời Không Nai chưa bao giờ cùng nhân loại hoặc Yêu thú tiếp xúc quá nhiều, chúng nó sẽ không thay đổi quỹ tích lịch sử.
Trừ thời không nai, tư liệu lịch sử thượng cổ ghi lại cũng chỉ có Thời Không Thiên Lang và Thời Không Ma Sư, đó là tử địch của Thời Không Nai, săn giết Thời Không Nai nhưng ba loại thời không yêu thú này đều không đẻ trứng.
Ánh sáng trên Thời Không Yêu Linh Chi Thư trên chiếu xạ lên vỏ trứng, Minh văn trên trứng lúc thì sáng rực, lúc thì ảm đạm, Đường Long ngưng tụ Linh hồn lực tìm kiếm sơ hở của kết giới. Thời điểm quang mang trên trứng ảm đạm Đường Long thấy được kết giới xuất hiện nhiều vết rạn, hắn đem Linh hồn lực mãnh mẽ oanh kích vào.
Đường Long cảm giác đầu óc như muốn nổ tung, ý niệm trong đầu đột nhiên như xuyên toa vài thế kỷ vậy. Quả trứng thần bí không ngừng hấp thu Linh hồn lực trong Linh hồn hải.
Cảm giác được Linh hồn lực bị rút ra quá nhiều, Đường Long nhanh chóng đem Linh hồn lực thu về, thấy quả trứng đã ngừng hấp thu Đường Long mới yên lòng. Đường Long bỗng nhiên có cảm giác hơi thở trong quả trứng tựa hồ tăng cường một ít, hơn nữa Đường Long cảm giác được mình và quả trứng này giống như hình thành một tia liên hệ.
– Ta cầm quả trứng này, về sau từ từ nghiên cứu.
– Được.(Diệp Tử Vân)
Thu hồi Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Đường Long cùng Diệp Tử Vân cùng nhau đi ra.