Nét mặt Châu Ngọc Thúy rất điên cuồng, bà ta đang cầm một con dao gọt trái cây.
Chân tay Tần Y bị trói nghiến lại, còn bị nhét giẻ vào mồm.
Lúc này trong mắt cô ta tràn ngập vẻ không dám tin và sợ hãi.
Rõ ràng, cô ta cũng không ngờ mẹ ruột mình lại làm những chuyện không bằng cầm thú thế này.
“Tao bảo mày quỳ xuống! Quỳ xuống cho tao!”
Châu Ngọc Thúy tức giận quát, kề dao lên mặt Tần Y.
Vì bà ta đang kích động nên lưỡi dao đã tạo thành một vết thương nhỏ trên mặt Tần Y, máu lập tức chảy xuống.
“Rầm!”
Dương Thanh không hề do dự, nặng nề quỳ xuống đất, mắt đỏ ngầu, thầm thề sẽ không bao giờ bỏ qua cho người phụ nữ này.
“Ha ha ha…”
Thấy Dương Thanh quỳ xuống, Châu Ngọc Thúy ở đầu dây bên kia điên cuồng phá lên cười.
Tần Y cũng mở to mắt nhìn với vẻ không dám tin.
Tuy cô ta không biết thân phận và gia thế thực sự của Dương Thanh, nhưng cũng biết chắc anh không phải người bình thường.
Tính ra, cô ta còn không có quan hệ máu mủ gì với Tần Thanh Tâm, nhưng Dương Thanh lại sẵn lòng quỳ xuống vì cô ta.
Mặt cô ta đầm đìa nước mắt, kêu “ưm ưm” mấy tiếng, điên cuồng giãy giụa, liên tục lắc đầu.
Cô ta muốn bảo Dương Thanh đứng lên, đừng quan tâm tới cô ta nữa.
“Dương Thanh, mày không ngờ đúng không? Mày cũng có hôm nay cơ à? Ha ha ha…”
Châu Ngọc Thúy cảm thấy vô cùng sung sướng.
Sau khi bị nhốt vào tù, bà ta gần như sắp phát điên, nếu Vũ Văn Bân không xuất hiện rồi cứu bà ta ra, có lẽ bà ta đã điên thật rồi.
Trong khoảng thời gian ở tù, tâm lý bà ta đã sớm trở nên méo mó.
Bà ta muốn trả thù Dương Thanh, trả thù Tần Thanh Tâm, trả thù Tần Đại Dũng, thậm chí trả thù cả Tần Y – con gái ruột của mình.
Bà ta cho rằng việc mình bị nhốt có liên quan tới những người kia, nếu họ nói đỡ cho bà ta trước mặt Dương Thanh, bà ta đã không bị tra tấn nhiều như thế.
Đương nhiên bà ta vẫn muốn báo thù Dương Thanh nhất, vì anh mới là đầu sỏ.
“Châu Ngọc Thúy, chính tôi đã bảo người ta nhốt bà lại, có gì thì bà cứ nhắm vào tôi”.
“Bây giờ tôi đang ở chỗ Vũ Văn Bân, nếu bà muốn báo thù thì tự đến giết tôi đi này!”
“Dùng con gái ruột để uy hiếp tôi, bà không thấy nực cười à?”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Nếu Tần Y không nằm trong tay Châu Ngọc Thúy, bây giờ anh hoàn toàn có hy vọng cứu Tần Đại Dũng ra bằng sức của mình.
Nếu bảo đảm được an toàn cho Tần Y, đám người này đều phải chết!
Quả nhiên, lời Dương Thanh nói đã khiến Châu Ngọc Thúy động lòng.
“Dương Thanh, đừng tưởng tao không biết mày nghĩ gì, mày định hy sinh bố vợ mày để cứu đứa con gái kia à, không có cửa đâu!”
Lúc này, Vũ Văn Bân chợt nói.
Rõ ràng anh ta đã hiểu sai, tưởng Dương Thanh định vứt bỏ Tần Đại Dũng.
Cũng đúng thôi, sao loại người bạc bẽo như anh ta có thể hiểu tình nghĩa giữa Dương Thanh và Tần Đại Dũng được?
Dương Thanh thà chết chứ cũng không bỏ rơi ông ấy.
“Dương Thanh, mày cứ ngoan ngoãn chờ cậu Bân xử lý mày đi! Tao sẽ trông chừng Tần Y, nếu mày dám phản kháng, tao sẽ giết nó ngay đấy”.
Châu Ngọc Thúy nói với vẻ mặt độc ác, còn khua dao gọt trái cây trên mặt Tần Y mấy lần: “Mày biết đấy, có chuyện gì mà tao không làm được đâu”.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, nhìn Châu Ngọc Thúy như đang nhìn người chết.
Lúc này, Vũ Văn Bân tắt cuộc gọi video rồi cười híp mắt nhìn Dương Thanh: “Dương Thanh, bây giờ đến lượt trò chơi giữa chúng ta nhé”.
Dương Thanh không quan tâm, đứng dậy rồi hờ hững hỏi: “Mày muốn chơi gì, hôm nay tao sẽ chơi với mày tới cùng!”
“Vậy chơi cò quay Nga nhé?”
Vũ Văn Bân mỉm cười quái dị rồi lấy một khẩu súng lục ra, đặt lên bàn: “Quy tắc trò chơi cũng đơn giản thôi, trong này có sáu ổ đạn nhưng chỉ lắp một viên đạn, sau đó đóng ổ đạn lại.
Mày và bố vợ mày lần lượt bắn vào người mình, mãi tới khi một người chết thì thôi, trò chơi kết thúc”.
“Vì bố vợ mày đang không tiện nên mày sẽ nổ súng thay ông ta luôn.
Hay nói cách khác, mày phải dùng khẩu súng lục chỉ chứa một viên đạn này để giết chính mày hoặc bố vợ mày”.
Sắc mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ, rõ ràng trò chơi này được bày ra để giết anh.
.