Toa Qua cảm thấy sợ hãi, hắn đang do dự có nên báo chuyện này cho Hắc Ám tôn chủ hay không, nhưng đúng lúc này, một quang môn màu lam bỗng xuất hiện giữa hư không!
Truyền Tống môn!
Trong nháy mắt này, trên trán Toa Qua đổ đầy mồ hôi!
Chẳng lẽ…
– Phải trấn định, chưa chắc hắn đã đối phó với ta!
Toa Qua nghĩ như vậy, lập tức xoay người bỏ chạy, muốn lao ra khỏi đặc thù Tu Luyện địa, sau đó báo tin cho Hắc Ám tôn chủ.
Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác tốc độ của mình dường như bị chậm lại, rõ ràng hắn đang liều mạng mà chạy trốn, nhưng căn bản lại không tiến được nửa bước nào!
Loại cảm giác quỷ dị này làm cho Toa Qua cực kỳ sợ hãi!
– Đây là…
Cẳng chân Toa Qua như nhũn ra, hắn cảm giác dường như mình là một phàm nhân, đứng trước lồng giam của một lão hổ, mà hiện tại, lồng giam đã bị mở ra!
– Hỗn đản!
Hai mắt Toa Qua đỏ rực lên, đột nhiên vung tay ngược lại, một trận bàn được bắn ra, bay thẳng về phía quang môn!
Nhưng khi trận bàn còn chưa đến gần được quang môn, chợt nghe một tiếng “rắc” giòn vang, trận bàn vỡ nát thành bột mịn!
Ngay sau đó, một luồng thương mang đã bắn ra khỏi quang môn, đâm thẳng về phía Toa Qua.
– A…
Toa Qua rống lên một tiếng, rút ra từ trong Tu Di giới một thanh lợi kiếm, chém thẳng xuống thương mang này.
Nhưng tốc độ của hắn lại quá chậm.
Hắn rơi vào trong cơn lốc thời gian, căn bản không thể giãy giụa được.
– Không!
Trong nháy mắt đó, Toa Qua tuyệt vọng, thanh kiếm trong tay hắn vừa mới được giơ lên, thương mang đã đâm tới trước mặt, chỉ thẳng vào mi tâm!
– A a a…
Trong ánh mắt sợ hãi của Toa Qua, thương mang lập tức xuyên thủng chân nguyên hộ thể của hắn, bắn từ mi tâm, xuyên nát thức hải, sau đó bắn thủng gáy mà ra, mang ra một chùm máu và óc, đâm vào quầng sáng trận pháp sau lưng Toa Qua!
Xoẹt…
Quầng sáng bị xé mở hơn phân nửa!
Ánh mắt Toa Qua hoàn toàn trống rỗng, khi sinh mệnh của hắn đi tới điểm cuối, hắn thấy một thanh niên mặc áo màu lam rách rươi, mái tóc dài buông xuống đến tận hông, đang bước ra khỏi Truyền Tống môn.
Ánh mắt của hắn sắc bén như sấm sét, khí thế của hắn lạnh lùng như cửu u vực sâu!
Nhìn thấy thanh niên này, Toa Qua có cảm giác linh hồn lạnh như băng, giống như một phàm nhân trần truồng nằm giữa trời đông giá rét, lạnh tới tận xương!
Đây cũng là cảm giác cuối cùng của Toa Qua…
– Ha ha, Vương Giả Tù Lung rốt cuộc cũng mở a, lần này phải đến lượt lão tử đi vào rồi, xem lão tử đại triển thần uy đi, ở liền trong đó hai mươi, ba mươi ngày mới được!
Bọn họ cũng không rõ ràng lắm trong trận pháp đã xảy ra chuyện gì, trận pháp quầng sáng này được bố trí ra chính là để ngăn cách người khác nhìn trộm, tất nhiên cũng ngăn cách tất cả thanh âm và hình ảnh, dù sao tôn chủ của Thông Thiên tháp cũng không muốn bị người khác biết được việc bọn họ hãm hại các tuấn kiệt trẻ tuổi.
Hiện tại, bốn tên võ giả Cự Ma và Ải Ma này thấy trận pháp quầng sáng đột nhiên bị một luồng sáng đánh nát ra một khối lớn, còn tưởng rằng Vương Giả Tù Lung sắp được mở ra phong ấn.
– Rốt cuộc cũng được rồi! Mẹ nó, làm cho lão tử phải đợi lâu như vậy!
– Đúng là xui xẻo, Vương Giả Tù Lung này mỗi một lần chỉ có thể cho một người đi vào, trước kia người bình thường chỉ đi vào hơn mười ngày là ra, cho dù là biến thái như Phong Thần, cũng chỉ đi vào hai mươi tám ngày mà thôi, nhưng tên Lâm Minh ngu ngốc này, đi vào lại còn chết ở bên trong nữa, hắn chết thì không sao cả, nhưng làm chậm trễ nhiều thời gian của chúng ta như vậy, con bà nó, chưa thấy kẻ nào ngu như vậy a! Đúng là hiếm thấy.
Một tên võ giả Ải Ma hùng hùng hổ hổ nói.
Một võ giả khác cười nói:
– Ha ha, quả thật ngu tới mức cực hạn, tuy nhiên cũng mang đến cho chúng ta không ít trò vui…
Ngay khi hắn vừa nói tới đây, lập tức nghẹn lời.
Hắn ngạc nhiên nhìn về phía quầng sáng bị xé rách kia.
Ngay sau đó, các vẻ mặt kỳ lạ, khó tin, không dám tin, sợ hãi lần lượt hiện lên trên mặt hắn, hắn trơ mắt nhìn một thanh niên mặc áo lam rách nát, mái tóc dài bước ra từ trong trận pháp quầng sáng bị xé ra này, từng bước một đi ra.
Trận pháp quầng sáng vỡ vụn này bị hắn tiện tay đẩy ra, giống như quét đi mạng nhện vậy.
Khuôn mặt của tên võ giả Ải Ma tộc này lập tức vặn vẹo!
– Lâm Minh!
Trong nháy mắt, bốn tên võ giả này đều ngây ngốc tại chỗ, không nói nên lời!
Điều… Điều này sao có thể được?
Bốn tháng!
Gần bốn tháng, một trăm lẻ tám ngày, Lâm Minh… Còn sống mà đi ra!
Trời ạ, Bát Vẫn Chiến Đế cũng chỉ ở trong Vương Giả Tù Lung sáu mươi ngày mà thôi, nhưng cũng đã phá kỷ lục mấy ngàn năm qua rồi! Làm sao có thể ở lâu hơn một trăm ngày được?
Lâm Minh nhìn về phía bốn tên võ giả này, lạnh lùng vươn tay, trong lòng bàn tay, Huyết Ẩm chi ấn bay múa!
Từng luồng sát ý lan ra!
– Ngươi… Muốn làm gì?
Tên võ giả Ải Ma tộc vừa nói chuyện khi nãy lập tức luống cuống.
– Đừng sợ, nơi này là khu vực cấm giao đấu, hắn không dám làm gì chúng ta đâu!
Một tên võ giả Cự Ma tộc có vẻ là đứng đầu trong bốn người nói. Dựa theo quy định của Thông Thiên tháp, đặc thù Tu Luyện địa là cấm đấu khu, vi phạm thì sẽ bị chấp pháp đội đuổi giết!
Lâm Minh không nói lời nào, đi về phía trước một bước, Tu La võ ý của hắn không tự giác được phát ra!
Thiên Ma võ ý Tu La, chỗ cường đại nhất nằm ngay tại áp lực của lực trường.
Bốn võ giả này cảm thấy dường như có một ngọn núi đang đè lên người họ, chân nguyên toàn thân như ngừng lưu động!
– Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Nếu động thủ, ngươi sẽ bị tôn chủ trực tiếp xử tử!
Tên võ giả Cự Ma tộc kia lo sợ nói.
– Tôn chủ?
Khóe miệng Lâm Minh hơi cong lên, bộ dáng này có chút dữ tợn.
– Chẳng lẽ ngươi dám coi rẻ tôn chủ, ngươi…
Tên võ giả kia vừa nói tới đây, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, một tia máu lóe ra, Huyết Ẩm chi ấn đã lao tới!
– Ách…
Tên võ giả Cự Ma tộc này chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó hắn cảm thấy trời đất xoay chuyển, mặt đất càng lúc càng gần, thân thể càng lúc càng xa, đầu của hắn giống như một quả bóng rơi xuống đất!