– A? Hả?
Đậu Hoài Trinh sợ hãi:
– Còn có cung nữ?
Tần Tiêu cười lạnh:
– Đậu đại nhân thấy ta giống như đang nói đùa sao?
– Điều này…
Đậu Hoài Trinh biết chuyện thành đại sự rồi, Tần Tiêu này cũng tỏ rõ không bỏ qua, không khỏi cắn răng, cất bước đi đến trước mặt mấy tên công tử đang bị trói kia, rút kiếm chém đi một góc áo bào của mình, tức giận nói:
– Nghịch tử! Ta hôm nay cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử! Ngươi tên súc sinh, không xứng làm con cháu Đậu gia chúng ta, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi gia môn!
Dứt lời phẩy tay áo một cái, giận dữ bỏ đi.
Tên đầu heo tuyệt vọng trợn trắng mắt, gục trên mặt đất.
Tần Tiêu quét mắt nhìn mấy quan viên khác, chậm rãi nói:
– Các người cũng muốn tới đoạn bào cắt nghĩa không?
Mấy tên kia thật đúng mô phỏng lại động tác của Đậu Hoài Trinh, đều chém xuống một góc áo, hốt hoảng bỏ chạy. Mấy tên thiếu gia còn lại đang bị trói trong đám người đều kêu to từng tiếng tuyệt vọng.
Tần Tiêu cùng Mặc Y lên ngựa, vẫy vẫy tay:
– Mang hết đi, trước hết giam hết vào trong lao của Hoàng Thành Ngự suất ti. Nếu lao phòng không đủ thì lâm thời giành riêng một mảnh giáo trường, nghiêm ngặt trông giữ!
– Dạ!
Thiết Giáp hô lên, vang vọng một vùng, cư dân chung quanh đều thấy run sợ trong lòng, nhưng đều ngầm vỗ tay khen hay.
Tần Tiêu cùng Mặc Y ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi trước. Mặc Y cảm giác Tần Tiêu vẫn buộc chặt người, cuối cùng mới có thể thả lỏng chút. Cánh tay ôm lấy nàng cũng ôn nhu hơn.
Tần Tiêu ghé xuống tai Mặc Y, thấp giọng nói:
– Đã không? Giải hận không?
Mặc Y cười yếu ớt:
– Đã cực kỳ! Những tên này đáng nhận kết cục như thế, thật sự là sảng khoái nhân tâm!
Ba ngàn quân Thiết Giáp của Hoàng Thành Ngự suất ti áp tải ba ngàn tù đồ quay về nha môn, nhất thời toàn bộ Hoàng thành, thành Trường An chấn kinh rồi.
Dân chúng thành Trường An kỳ thật rất oán giận mấy đạo quan chùa miếu hoang dâm, tham ô, tàn bạo, bất đắc dĩ đạo quan này lại do triều đình dốc hết sức chống đỡ, cho nên đều giận mà không dám nói gì. Nay Tần Tiêu dùng thủ đoạn lôi đình đột nhiên sửa trị Kim Tiên quan, đạo quan lớn nhất của thành Trường An, nhất thời dân chúng vỗ tay ủng hộ ầm ầm.
Tần Tiêu vốn cũng không để ý những điều này. Hắn chỉ nghĩ, sản nghiệp nhà mình lại xuất hiện loại chuyện ghê tởm như thế, cho nên trong lòng giận dữ trắng đêm khó yên, làm như thế đơn giản cũng là vì rửa sạch ô danh của mình cùng Lý Trì Nguyệt. Những Phò Mã khác đã quen với việc đội nón xanh hay yếu ớt sợ sệt là chuyện của bọn họ, Tần Tiêu ta tuyệt đối không cho phép những chuyện như thế xảy ra.
Đại đội nhân mã rời khỏi Kim Tiên Quan, đi vào trong Thanh Long môn của Hoàng Thành.
Dọc đường đi bao nhiêu người vây xem, từ dân chúng tới quan viên đều kinh ngạc không thôi. Nhìn khắp toàn bộ Trường An này cũng chỉ có Tần Tiêu có hậu trường cứng rắn, dũng khí đầy đủ mới dám làm ra loại chuyện thế này. Bắt lấy tay chân của Thái Bình công chúa, lại bắt hết sạch toàn bộ đạo sĩ lớn nhỏ trong quan, hành hung nhi tử của đương triều Tể tướng. Bất luận là việc nào đều có thể xưng là kinh hãi thế tục, thậm chí có những người còn đang suy đoán, hay là trong Hoàng Thành này sắp có chuyện gì lớn xảy ra? Nha môn mẫn cảm như Hoàng Thành Ngự suất ti lần đầu xuất động Thân Dực phủ Thiết giáp, cư nhiên lại mang đầu mâu đánh về hoàng thân quốc thích hiển hách cùng đương triều đại thần trụ cột.
Chỉ có Tần Tiêu cùng Mặc Y biết, toàn bộ những điều này chẳng qua là Tần Tiêu nhất thời giận dữ mà thôi. Hậu quả? Có thể có hậu quả gì không! Cho dù là đắc tội Thái Bình công chúa cùng Đậu Hoài Trinh thì lần này bọn họ cũng chỉ có thể câm điếc ngậm bồ hòn, có đắng cũng không dám nói lên lời.
Ai bảo là ta có lý chứ? Cố tình bọn họ lại làm ra việc như thế trong sản nghiệp Tần gia ta, thế thì đừng có trách ta không buông tha cho bọn họ, trong lòng Tần Tiêu thầm đắc ý.
Nha môn của Hoàng Thành Ngự suất ti có diện tích thật lớn, trừ bỏ đại sảnh làm việc công, hậu đường Thân Triêu phủ Thân Binh doanh cũng có một đại giáo tràng, làm nơi thao luyện của Thân Dực phủ. Ba ngàn tội đồ không thể giam hết vào trong nhà giam, nên mới lâm thời dùng một khoảng Đại giáo tràng, dựng hàng rào, chống đỉnh bùng chia thành hai bên nam nữ. Một ngàn Hà Giáp cầm thương ngày đêm thay phiên nhau trông coi đám tội đồ này.