“Đồng Đồng năm nay chắc chưa đến bốn tuổi, mà cậu chủ tôi hai mươi mốt tuổi, lẽ nào mười bảy tuổi đã có con!”
“Cậu chủ, chúng tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ nói vậy, tiểu công chúa thực sự rất giống cậu! Không tin cậu soi gương xem!”
“Tôi còn suýt nói là như đúc ra từ một khuôn!”
Tây Môn Kiếm vừa nói xong, Dạ Phong lập tức nói hùa theo!
Đông Phương Hạ nắm chặt nắm đấm, tối qua tôi gặp Tiểu Đồng Đồng, tôi cũng không cảm thấy giống, sao từng người các anh đều nói Đồng Đồng giống tôi!
“Anh ơi, mấy anh chị này đều nói em giống anh, hay là em gọi anh là ‘bố’ nhé!”
Ha ha ha…. Chủ ý này không tồi!
“Bố ơi… bế con!” .
Tiểu Đồng Đồng thấy Đông Phương Hạ do dự, lo sợ Đông Phương Hạ sẽ không đồng ý, vội vàng gọi mấy tiếng, giọng nói non nớt như tiếng chim hoàng anh, vô cùng du dương!
Giọng nói hay như vậy, không ai có thể nhẫn tâm từ chối! Đông Phương Hạ gật đầu, trên khuôn mặt trắng ngần lập tức nở nụ cười dịu dàng, bế Tiểu Đồng Đồng lên, vui vẻ nói: “Được, bố đồng ý với con, sau này con chính là tiểu công chúa của bọn họ!”