Chỉ thấy Kha Khương Bân người từng có vài lần xung đột với Trương Thác đang bước từng bước về phía này, ở phía sau Kha Khương Bân còn có một đám người đi theo, tất cả đều là những người ủng hộ cho anh ta.
Những người đến dự lễ khai trương của Tân Như lúc này đều cảm thấy khó hiểu.
“Tình huống gì thế này? Còn có người mở cửa hàng đá quý nữa sao? Hạng mục này không phải chỉ có nhà họ Tân thôi sao?”
“Tôi biết người này, Kha Khương Bân, không phải cậu chủ nhà họ Kha sao?”
“Nếu là cậu chủ nhà họ Kha thì cũng có thể hiểu được vì sao cậu ta có thể mở một của hàng đá quý. Với thân phận của cậu ta, hạng mục này quả thực vẫn vô cùng nhẹ nhàng”
“Kể từ bây giờ, tổng giám đốc Tân sẽ có một đối thủ cạnh tranh lớn, hơn nữa nó còn nằm ngay bên cạnh cửa hàng của tổng giám đốc Tân, hai nhà nhất định khó tránh khỏi chuyện xung đột”
Vốn dĩ lễ khai trương hôm nay đáng giá vui vẻ cả một ngày, nhưng bỗng nhiên Kha Khương Bân lại xuất hiện, giống như một con ruồi bọ làm cho Trương Thác và Tân Như rất khó chịu.
“Ô, đây không phải là tổng giám đốc Tân sao? Cửa hàng này của cô có thể mở được sao?” Kha Khương Bân đi tới trước mặt Tân Như, làm ra một vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Cậu chủ Kha có thể mở, Tân Như tôi sao lại không thể mở chứ?”Tân Như không tỏ ra yếu thế.
“Tôi có thể mở, là do đồ trong tiệm tôi tốt, nhưng tổng giám đốc Tân có thể mở, không phải muốn lừa người chứ?”
Kha Khương Bân lớn giọng nói: “Cô làm khai trương rầm rộ như vậy, là hi vọng có người ngu xuẩn nào đó đến mua đồ của cô sao?”
Lời này của Kha Khương Bân đã động chạm đến rất nhiều người, đây là có ý gì? Cái gì mà kêu tổng giám đốc Tân lừa gạt? Cái gì mà kêu những người mua đồ của tổng giám đốc Tân là ngu xuẩn?
“Tôi không hiểu những lời anh nói là có ý gì” Sắc mặt Tân Như đen lại.
Ngày đầu khai trương, Kha Khương Bân đã ở trước mặt nhiều người nói xấu về cô.
“Ha ha”
Kha Khương Bân cười một tiếng: “Tổng giám đốc Tân, cô đừng cho rằng sự việc lần trước cô xử lí nhanh thì mọi người đều không biết”
Một người do Kha Khương Bân ngầm gài vào nhìn thấy tình hình này liền lớn tiếng nói: “Cậu chủ Kha, anh nói việc đó là việc gì?”
Ánh mắt Kha Khương Bân đảo quanh một vòng, sau khi nhìn thấy những người lúc đầu đến đây để chúc mừng Tân Như đều nhìn về phía mình, mới chỉnh cổ họng, mở miệng: “Một khoảng thời gian trước đây, thương mại Hành Vân bị người ta lừa, ký một hợp đồng mấy trăm tỷ, dùng giá cao mua về một lô đá quý. Kết quả là lô đá quý đó, tất cả đều là hàng kém chất lượng mà trước đó Hành Vân phá núi giữ lại, thực chất chỉ là mấy thứ phế liệu mà thôi. Nếu như mọi người không tin, có thể lên mạng tra cứu, với những tin tức liên quan đến lần đó, hiện tại có lẽ vẫn có thể tra ra được”
Tân Như vừa nghe Kha Khương Bân nói về việc đó, sắc mặt khẽ biến.
Sự việc về lô đá quý lần đó, quả thực có bị đưa lên báo, nhưng mà không như Kha Khương Bân nói.
Hành Vân không mua lô đá quý đó, hiện tại lô đá quý đó đã bị mang đi tiêu hủy rồi, việc mà Kha Khương Bân làm căn bản là cố ý bôi nhọ.
Trương Thác đứng bên cạnh Tân Như cười một tiếng: “Anh nói những thứ này của tổng giám đốc Tân là phế liệu thì chúng chính là phế liệu sao?”
“Ô, đây không phải là Trương Thác sao? Sao vậy, anh có quan hệ gì với tổng giám đốc Tân? Khi nào đã đến phiên anh ra mặt nói chuyện rồi vậy?”
Chương 594:
Kha Khương Bân nhíu mày nhìn Trương Thác, anh ta đã sớm nhìn thấy Trương Thác, chỉ là luôn làm bộ như không thấy, bày ra một bộ dáng khinh thường.
Đối với thái ủa Kha Khương Bân, Trương Thác không có gì ngoài ý muốn. Thông qua mấy lần tiếp xúc trước đây, Trương Thác vô cùng hiểu rõ tính cách con người của Kha Khương Bân, loại người này, đặt tại thế giới ngâm, giống như một con chim nhỏ vừa mới học được cách đánh nhau liền cho rằng mình có thể sánh với chim ưng dũng mãnh.
Người xung quanh lấy điện thoại ra quả nhiên tra được bài báo nói về việc Lâm thị bị người dùng đá quý kém chất lượng lừa gạt.
Kha Khương Bân lớn giọng nói: “Các vị, trong một ít phế phẩm đó cũng có thể khai thác ra ngọc bích, nhưng những ngọc bích đó thì không đáng giá tiền cho lắm”
Kha Khương Bân nói xong, tay lớn vung lên: “Ngọc Bích Tuyệt Thế của chúng tôi là lô đá qúy thượng hạng được chuyển từ tỉnh Vân Điền về đây, chỉ riêng giá nhập hàng đã là năm triệu một kg. Hôm nay khai trương nên bán với giá ưu đãi, tất cả mọi người, tảng đá đầu tiên được mua, bất kể lớn nhỏ, bất kể tỉ lệ, đều là sáu triệu”
Sáu triệu.
Người xung quanh đều xôn xao, mặc dù tỉnh Ninh Thuận không có đá quý nhưng không có nghĩa là những người này không hiểu đá quý, ngược lại, rất nhiều người vì đá quý, còn thường xuyên chạy đến tỉnh Vân Điền. Tại đó, đá có chất lượng tốt một chút cũng có thể bán với giá trên trời.
Trong giới Đá quý có đá vương và đá hậu, loại đá này vẫn chưa cắt đã có thể nhìn thấy màu xanh, khác biệt lớn nhất là không biết bên trong có bao nhiêu màu xanh mà thôi.
Thông thường, loại đá này có thể bán với giá trên trời, mấy trăm triệu, mấy tỷ, thậm chí có thể lên đến hàng trăm tỷ.
Mà giờ Kha Khương Bân lại nói tảng đá đầu tiên, chỉ cần sáu triệu. Đây có khác gì đang tặng tiền chứ?
Đây rõ ràng là tặng cơ hội làm giàu cho người ta mà.
Đương nhiên cũng có người mang thái độ nghi hoặc, bọn họ đang hoài nghi, trong những tảng đá của Kha Khương Bân, rốt cuộc có thể ra được màu xanh hay không?
Trước cửa Ngọc Châu Tuyệt Thế, một dải băng màu sắc sặc sỡ được kéo ra, sau đó là một tràng pháo nổ liên tiếp, Kha Khương Bân cầm một cây kéo vàng cắt đứt dây băng.
“Ngọc Châu Tuyệt Thế chính thức khai trương, hoan nghênh mọi người.”
Kha Khương Bân vừa cao giọng nói xong, xung quanh lập tức tràn ngập tiếng khen ngợi cùng chúc mừng.
Tân Như nhìn về phía Kha Khương Bân, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng, hôm nay Kha Khương Bân tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến.
Ngành đá quý này là một miếng thịt béo, lúc trước, bên trên vẫn luôn không mở cái cửa này, cho nên ai cũng không nghĩ về mặt này. Bây giờ, bên trên lại giao cho Hành Vân quyền lợi này, tất nhiên là bị người để ý đến.
Hành Vân vì có công phá núi mở đường, mở ra một đường thương mại mới, nâng cao GDP của cả thành phố, cho nên mới có được cái đặc quyền này. Nhưng còn về Kha Khương Bân, đơn giản là ỷ vào quan hệ trong nhà.
Hiện tại, cả tỉnh Ninh Thuận chỉ có hai tiệm đá quý, đã thế còn mở cùng ngày, nằm ngay cạnh nhau. Vì mọi người đều hiểu rằng khách hàng tiềm năng của cả tỉnh Ninh Thuận không nhiều, một cửa hàng đá quý còn có thể kiếm được tiền, nhưng với hai cửa hàng đá quý, lợi nhuận sẽ không được khả quan nữa.
Muốn cho cửa hàng của mình được sống, bắt buộc phải đánh sụp đối phương, điều này bất kể là Tân Như hay Kha Khương Bân, đều giống nhau cả.
Thấy Kha Khương Bân đã cắt xong băng khánh thành, Tân Như cũng nhanh chóng khai trương, nhưng việc cắt băng của cô ấy lại lộ ra vẻ vội vàng.
Theo một tràng tiếng pháo, hai cửa hàng đá quý chính thức khai trương.
Kha Khương Bân đứng trước của tiệm của mình, ánh mắt như rắn độc âm u nhìn về phía Cửa hàng Ngọc Châu kế bên, hướng về người đứng bên cạnh nói: “Chuyên gia đá quý mà cậu nói kia, bao giờ mới đến?”
“Sẽ đến ngay thôi” Người thanh niên đứng bên cạnh Kha Khương Bân trả lời, vừa mới dứt lời, một tiếng cười lớn liền vang lên: “Cậu chủ Kha, chúc mừng, chúc mừng”