“Giao ra?”, người đàn ông đeo mặt nạ cũng xông lên, khí thế hùng hổ càng trở nên bạo ngược hơn.
“Giao ra”, Linh Chân Thượng Nhân cũng tiến lên, ông ta thương tích đầy mình, có vài lần ông ta suýt chút nữa có thể dành được cơ thể Diệp Thành nhưng lại bị những kẻ khác chặn lại, trong lòng hết sức uất ức.
“Giao ra đây”, những kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên và Không Minh đỉnh phong cũng lần lượt vây tới, người nào người nấy linh lực hiển hiện, binh khí lăm le xuất ra, bộ dạng sắp tiêu diệt Hắc Sơn Lão Nhân ngay lập tức.
Hiện giờ bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm vì kẻ mạnh quá nhiều khiến người ta run rẩy.
“Mẹ kiếp, thả ta ra đi”, trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành mắng chửi.
Đêm nay hắn không hề chợp mắt vì hắn thót tim hết lần này tới lần khác. Mỗi lần kẻ mạnh ra tay đều khiến hắn như đi quanh quỷ môn quan vài vòng, cảm giác này thật sự quá đáng sợ.
“Trả đồ nhi lại cho ta”, có điều âm thanh tiếp theo vang lên lại khiến Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn về phía khác.
Nơi đó, cát bụi tung bay, sát khí ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Hằng Nhạc Tông và người bay đầu tiên chính là sư phụ của hắn – Sở Huyên.
“Đáng chết”, bên ngoài, Dương Đỉnh Thiên gằn giọng phẫn nộ, ông ta và những người khác lập tức sát phạt tới.
Không chỉ có bọn họ, Ân Trụ và những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng lần lượt tiến lên trước, bọn họ đã tính sẵn, cho dù không đoạt được thân xác Diệp Thành thì tuyệt đối không thể để Hắc Sơn Lão Nhân được lợi.
