“Thật sự.”
“Vậy vì sao người này lại không đi?”
“Vì sợ.”
“Vì sao Tề Diễm giết người này?”
“Không rõ lắm, chỉ biết cuối cùng Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi đã sưu hồn của gã.”
“Như vậy xem ra là vì diệt khẩu.” Vương Hồng Đao âm trầm cười nói: “Đáng tiếc thằng nhóc đó không biết, cho dù là người chết ta cũng có cách khiến gã mở miệng.”
“Chủ nhân, xong chưa ạ?” Ngô Tam hỏi.
“Chưa, ngươi nghĩ kỹ lại xem tọa độ của thế giới mới bị giấu ở đâu.” Vương Hồng Đao nói.
Ngô Tam nhắm mắt lại, cả người rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
“Xem ra Ma trùng trình độ này không dùng được.” Vương Hồng Đao lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, ông ta phun ra một búng máu. Máu tươi văng ra giữa không trung, tụ lại hóa thành một quả cầu máu.
Ngực Vương Hồng Đao mở ra, một con trùng màu trắng to cỡ ngón tay bay ra, há miệng một cái nuốt gọn quả cầu máu.
Vương Hồng Đao bắt lấy con trùng màu trắng kia, nhét vào miệng Ngô Tam.
Con trùng màu trắng chui vào.
Một lát sau, Ngô Tam lại mở mắt. Gã dùng giọng nói khô khan đáp lại lời ông ta: “Căn cứ vào trí nhớ của thân thể này, Tề Diễm không nói tọa độ của thế giới mới cho ai biết, chỉ có mình Tề Diễm biết thôi.”
Vương Hồng Đao sửng sốt: “Chỉ có Tề Diễm biết? Lời của Triệu Ngũ Chuy lại không giống vậy.”
Vương Hồng Đao nghĩ kỹ lại lời Triệu Ngũ Chuy từng nói.
Lúc trước Tề Diễm rõ ràng đã phát ra lời thề thiên địa để chứng minh mình thật sự không biết tọa độ của thế giới mới. Hắn nói mình đã giấu tọa độ của thế giới mới đi, ai dám động vào hắn cũng sẽ không biết được tọa độ kia.
Nhưng Ngô Tam vốn là thân tín của Tề Diễm, lại nói tọa độ thế giới mới nằm trong tay Tề Diễm.
Vương Hồng Đao trầm tư một lát liền nghĩ thông.
Chuyện này rất đơn giản.
Vị trí tọa độ của hai thế giới mới quả thật nằm trong tay Tề Diễm.
Nhưng lời thề thiên địa cũng không sai.
Cho nên sự thật hẳn là: Vì đảm bảo an toàn của bản thân, Tề Diễm đã giao tọa độ cho những người khác bảo quản. Mà Tề Diễm làm chuyện này, Ngô Tam lại không biết.
Ngô Tam chỉ là cấp dưới, gã vẫn nghĩ tọa độ đang nằm trong tay chủ nhân mình.
Xem ra mọi chuyện là như thế.
Vương Hồng Đao gật gật đầu.
Cả Quảng Dương Môn này, chỉ cần chuyện ông ta muốn biết thì không có bất kỳ ai có thể giấu ông ta.
Ngô Tam nhìn Vương Hồng Đao chăm chú, hỏi: “Đã xong chưa ạ? Đúng rồi, thi thể Phong Thánh cảnh này ta có thể ăn không?”
“Đợi một lát nữa.” Vương Hồng Đao lên tiếng, tiếp tục suy ngẫm.
Thằng nhóc Tề Diễm này đúng là khôn khéo.
Nhưng mà, thằng nhóc này đã giao tọa độ thế giới mới này cho ai mới có thể đảm bảo an toàn của bản thân hắn đây?
Vương Hồng Đao bắt đầu suy đoán.
Dựa vào nhiều năm kiểm soát tông môn, ông ta tin chắc là bản thân mình hoàn toàn có thể suy đoán ra chân tướng sự việc.
Đầu tiên.
Trong Trảm Uy Đường của Tề Diễm, đa số tu sĩ đều đã đến thế giới mới.
Cách biệt hai thế giới, số tu sĩ này không cách nào biết được Tề Diễm có phải là đã bị giết hay là bị người khác bắt cóc.
Nói cách khác, bọn họ không thể căn cứ vào tình hình của Tề Diễm, để quyết định xử lí tọa độ đó ra sao.
Cho nên, những tu sĩ đã đến thế giới mới này, đều có thể bài trừ đi.
Nếu theo logic này suy nghĩ ……
Người biết tọa độ của thế giới mới, nhất định vẫn còn ở thế giới này.
Người đó sẽ là ai?
Mắt của Vương Hồng Đao khẽ động.
Tề Diễm là một người thông minh, chắc không ngu đến nỗi giao tọa độ cho La Sát nữ.
Nếu như vậy, khả năng lớn nhất, vẫn là tu sĩ ở trong Tông môn.
Đệ tử Tông môn đúng thật là không ít.
Trừ phi Sưu hồn từng người một, nếu không thật sự không xác định được ai là tai mắt được Tề Diễm cài vào.
Một lúc sau.
Vương Hồng Đao lại thở dài một hơi.
Ông ta không thể không thừa nhận, đây là một vấn đề khó giải quyết.
Ngoại trừ Triệu Ngũ Chuy, ai cũng có khả năng giấu tọa độ đó đi thay Tề Diễm.
Không ngờ tình hình lại phức tạp đến thế.
Thế giới mới đó, cũng thực sự đáng để bản thân trả giá để tra xét.
Cho dù cái giá này hơi đắt một chút.
Vương Hồng Đao nheo mắt lại, lẩm bẩm: “Xem ra lão phu vẫn cần cố gắng hết sức, mới có thể điều tra được chuyện này.”
Ông ta vận dụng hết linh lực toàn thân, hai tay hợp lại một chỗ, niệm một pháp quyết.
Một đạo ánh sáng hội tụ lại trên ngón tay ông ta.
Hình thành một sợi dây màu trắng chói mắt.
Vương Hồng Đao truyền sợi dây này vào mi tâm của Ngô Tam.
Đầu của Ngô Tam trong nháy mắt vỡ ra.
Nhưng cùng với việc máu và não văng tung tóe, thì ngược lại có một linh quang ảo ảnh, xuất hiện trước mặt Vương Hồng Đao.
Trên linh quang ảo ảnh đó, chính là một màn sau cùng Ngô Tam nhìn thấy.
Triệu Ngũ Chuy biến mất trước mặt hắn.
Sau đó là một mảnh tối đen.
Hình ảnh này nhảy lướt qua, tiếp theo đó là Ngô Sơn đến bục cao, hướng về Tề Diễm dập đầu.
Cảnh tiếp theo là thị nữ của Tề Diễm đi thông báo cho Ngô Tam.
Mỗi một cảnh, đều là việc xảy ra dưới con mắt của Ngô Tam.
Chỉ là những hình ảnh này đều là lùi ngược, giống như là đang tua lại.
Đây chính là thần kỹ Lục Thức Đoạt Hồn của Vương Hồng Đao.