Nam Tra gầm lên, quay đầu lại nói:
– Người nào nguyện ra trận lập chiến công đầu?
– Ty chức Tạ Vân Hổ nguyện đi!
Một gã chấp sự Trấn Nhâm điện tên là Tạ Vân hổ giành lên tiếng trước, trực tiếp cưỡi ngựa xông ra ngoài, dừng ở bãi đất trống phía trước trận doanh, để lộ ra dấu hiệu Thanh Liên cửu phẩm ngay mi tâm, quơ trường đao gầm lên:
– Thủy Hành cung ai dám đấu với ta!
Trận đầu khiêu chiến, đầu tiên là kiểm tra trình độ của đối phương, tiếp theo là nâng cao tinh thần quân sĩ. Tinh thần tác chiến rất trọng yếu, nếu không rất dễ dàng binh bại như núi đổ. Lúc này là tướng đấu tướng, không có chuyện cho loại tiểu tốt, nhìn xem bên nào có thể nâng cao tinh thần của bên mình. Triệu Phi khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho thủ hạ tâm phúc của mình, ý bảo ứng chiến. Thật sự bên phía Thủy Hành cung không tìm được người nào thích hợp ra chiến, tu vi ngang nhau cũng không phải ít, nhưng nguyên nhân tất cả mọi người đều biết rõ. Một Hồng Liên tu sĩ như hắn, không có đạo lý chạy ra một đấu một với một Thanh Liên tu sĩ, thắng cũng là yếu thế.
Ai ngờ Miêu Nghị cầm thương cản lại, ý bảo thủ hạ của Triệu Phi chậm đã.
Chỉ thấy Miêu Nghị thuận tay giật vai áo choàng cất đi, lạnh lùng nói:
– Ta đi!
Triệu Phi cau mày nói:
– Ngươi đường đường là một điện chủ, lại động thủ với hắn?
Tư Không Vô Úy cũng cười ha hả nói:
– Tùy tiện đi ứng phó một chút là được, không đáng để ngươi đích thân động thủ!
Đào Thanh Ly cũng lên tiếng khuyên nhủ:
– Hay là để người khác đi đi.
Miêu Nghị khẽ lắc đầu, hơi lộ vẻ bất đắc dĩ, truyền âm nói với ba người kia:
– Cũng không phải là ta muốn xuất danh tiếng, mà là chúng ta thật sự thua không nổi. Tình huống nhân mã bên phía chúng ta, các ngươi cũng biết. Một khi bại trận, tinh thần lập tức sẽ xuống dốc không phanh, lúc sau còn muốn thúc giục bọn hắn ra trận liều mạng sẽ khó khăn. Dựa vào những Hồng Liên tu sĩ các ngươi, cho dù có thể đánh tan đối phương, những nhân mã bỏ chạy tứ tán, các ngươi có đuổi đông đuổi tây có thể giết được mấy tên? Cuối cùng vẫn phải dựa vào bọn họ động thủ vây quét. Cho nên chẳng những phải thắng, hơn nữa còn phải thắng rất nhẹ nhàng, để cho người của chúng ta biết đối phương cũng không đáng sợ như vậy, cho nên ta đi thích hợp nhất!
Ba người nghe vậy cũng không nói gì. Đối diện với khiêu chiến, Tạ Vân Hổ đã cười ha ha:
– Chẳng lẽ Thủy Hành cung không có người nào dám chiến!
Bên phía Nhật Hành cung nhất thời vang lên một trận cười lớn điên cuồng, tới tấp lên tiếng giễu cợt.
Đúng lúc này, Hắc Thán tung bay bốn vó, từ từ xuất trận. Ngồi ngay ngắn ở trên, Miêu Nghị xách thương vững như thái sơn, lạnh lùng lên tiếng nói:
– Người sắp chết cũng dám kêu gào!
Vẻ mặt Tạ Vân Hổ thoáng cứng đờ, hắn đã biết người này chính là từ Tinh Túc hải giết ra, lực uy hiếp uy danh không nhỏ. Trong lòng thình thịch thấp thỏm, không ngờ một điện chủ lại đối trận với mình, dù sao đối phương cũng là Thanh Liên cửu phẩm, cũng không coi là quá đáng, hơn nữa bên này vừa rồi còn nhạo báng Miêu Nghị.
Đào Thanh Ly nắm chặt mười ngón tay, có chút lo lắng nói:
– Miêu điện chủ không có việc gì chứ?
Tư Không Vô Úy ha hả cười nói:
– Nhớ ngày đó Miêu lão đệ ở Tinh Túc hải một người một ngựa hù dọa mấy vạn kẻ tham dự không dám lộn xộn, uy phong kia cũng không phải thổi phồng, tiểu tặc kia đối với hắn mà nói chỉ như lấy đồ trong túi, không đáng nhắc tới. Cung chủ không cần lo lắng!
Đào Thanh Ly lại nhìn về phía Triệu Phi, thấy Triệu Phi khẽ vuốt cằm, cũng cảm thấy an tâm mấy phần.
Dừng ở chỗ cách đối phương xa trăm mét, Miêu Nghị chỉ thương nói:
– Hiện tại biết điều trở về vẫn còn kịp!
Tạ Vân Hổ nhất thời giận tím mặt, cho dù đánh không thắng cũng phải đánh, thật sự đánh không thắng lui cũng không muộn, nếu bây giờ hắn trở về, sau này cũng không cần lăn lộn nữa.
– Muốn chết!
Tạ Vân Hổ hét lên một tiếng, cỡi ngựa bốn vó tung bay, như mũi tên rời cung, vung đao vọt tới.
Lại thấy Miêu Nghị ngồi yên bất động, mắt lạnh lẽo nhìn đối phương, cho đến khi đối phương vung đao bổ tới, cây thương trong tay Miêu Nghị mới vung lên, khi đao của đối phương còn chưa bổ tới đỉnh đầu của mình, đã mau lẹ xượt qua đao đối phương, đâm một thương vào cổ họng hắn, phân tấc rất chính xác.
Từ đầu thương Kỳ Lân thương thúc dục lực đạo nổ tung cũng giống như Nghịch Lân thương, chỉ thấy cổ Tạ Vân Hổ nổ tung, đầu và thân thể trong nháy mắt phân tách.
Máu tươi vừa phun ra tới miệng, Miêu Nghị đã thủ thế cực nhanh, rút thương trở về, đầu thương sắc bén lại đâm thẳng vào chỗ không có chiến giáp phòng ngự dưới nách của đối phương, nhấc thương đẩy về phía sau.
Thi thể không đầu của Tạ Vân Hổ lập tức thuận thế bay ra mấy trăm mét, rơi xuống trận tiền bên phía Thủy Hành cung.
Giết người cũng quá gọn gàng dứt khoát, đơn giản như chém củ cải!
Đám người bên phía Nhật Hành cung không biết nói gì, người bên phía Thủy Hành cung cũng ngẩn ra, chỉ thấy Tư Không Vô Úy giơ rìu lên, hét to nói:
– Tốt!
Triệu Phi quay đầu lại nhìn về phía nhân mã phía sau, cũng vung cánh tay, hô to nói:
– Tốt!
Bên phía Thủy Hành cung vang lên thanh âm trầm trồ khen ngợi giống như thủy triều, thật sự là tinh thần đại thịnh.
Trong đám người còn có người nói với người bên cạnh:
– Còn tưởng là người của Nhật Hành cung tài giỏi thế nào, thì ra cũng dễ giết như vậy, mới dùng một thương đã có thể giải quyết!
Vừa vặn ở phía sau, Thượng Lưu Hoan và Trang Hữu Văn nhìn nhau không biết nói gì, nghĩ thầm, không có nhãn lực cũng đừng nói mò, ngươi cũng đi thử xem, tốc độ và phân tấc của một thương kia đỉnh cao đến mức nào, hoàn toàn quá thành thạo, mới làm cho người ta thoạt nhìn tưởng là một thương đơn giản như vậy.
Hai người bắt đầu nhìn thẳng vào Miêu Nghị, phát hiện người này có thể được Trình Ngạo Phương để ý, thật sự không đơn giản, đúng là có mấy phần bản lãnh. Đào Thanh Ly liếc nhìn phía sau, phát hiện trận đầu báo cáo thắng lợi quả nhiên là tinh thần đại chấn.
Tư Không Vô Úy phất tay quát một gã thủ hạ của Miêu Nghị:
– Còn đứng đó cười cái gì, còn không mau thu thập chiến lợi phẩm cho điện chủ các ngươi!
Mấy tên thủ hạ đang tung hô thần tình cứng đờ, vội vàng nhảy xuống ngựa chạy tới kéo thi thể của Tạ Vân Hổ.
Trong nháy mắt chém giết một người, Hắc Thán vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, giống như nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây. Miêu Nghị ngồi yên trên lưng nó, vung thương chỉ về phía Nhật Hành cung vẫn đang yên lặng, hắng giọng quát lên:
– Miêu Nghị ở chỗ này, ai dám đấu với ta!
—————