“Nhà con lâu rồi chưa về, rời thôn Đường quá lâu, đương nhiên không biết ở đây thay đổi nhiều đến mức nào.” Từ Thu Lan dắt cháu trai cháu gái, vẻ mặt tươi cười, rõ ràng là rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Trần Anh thấy được Từ Thu Lan mặc áo khoác theo mốt, trên tay đeo nhẫn vàng, trên cổ đeo dây chuyền vàng, trên tai cũng là hoa tai vàng, một loạt trang sức vàng chói lóa khiến cô ta suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Nhà họ Tạ phát tài???
Để cho Trần Anh không chấp nhận nổi là, Từ Thu Lan đã cao tuổi rồi còn tô son trát phấn các loại… Mẹ chồng cô ta dường như còn đeo một cái vòng ngọc trên cổ tay, vừa nhìn đã biết là giá cả không thấp.
Nhà họ Tạ phát tài thật.
Chuyện này cô ta không ngờ được. Nguyên bản trong lòng còn có hơi khinh thường Từ Thu Lan quê mùa cục mịch, giờ trên mặt cô ta chỉ có nụ cười. Dù sao đi nữa thì giờ cũng đã về đây rồi, cô ta không thể đắc tội bà mẹ chồng này.
Cô ta trước kia không hiểu rõ bao nhiêu về Tạ Thế Quân, nhưng cũng biết anh cực kỳ hiếu thảo với Từ Thu Lan. Thời đó, một tay Từ Thu Lan nuôi ba anh em, phụ nữ như thế không biết đã phải khổ đến mức nào.
“Mẹ, lúc con và Thế Quân đi thì có chuyện gì thế ạ?”
Ấn tượng của Từ Thu Lan với Trần Anh cũng khá. Bà cười híp cả mắt, “Nói ra thì dài, tóm lại là sau khi các con đi thì thôn Đường thay đổi rất nhiều.”
“Về nhà trước rồi từ từ nói sau.” Từ Thu Lan nhớ chuyện những năm này, miệng chỉ nói một câu, “Ghê gớm, ghê gớm lắm, người thành phố đúng là ghê gớm.”
Trần Anh mấp máy môi, dự cảm trong lòng càng thêm không tốt.
Trở lại nhà họ Tạ, nhìn ngôi nhà nhỏ theo phong cách phương Tây sang trọng không kém so với biệt thự đắt tiền đời sau, lại nhìn dọc đường không chỉ có một nhà biệt thự như thế, Trần Anh không biết nên nói gì cho phải.
Kiếp trước căn bản không có những thứ này.