“Khi tìm hiểu mọi chuyện, tôi mới biết là sự việc nghiêm trọng, định cho thu hồi chiếc nhẫn về. Không ngờ thủ hạ tham tài đã bán chiếc nhẫn đi! Nhưng phiền phức đã tập trung lên người ngài. Phi Yến môn chúng tôi tránh thoát một kiếp. Dù sao chúng tôi chỉ mạnh hơn người về khinh công. chứ không hơn được lính đánh thuê.”
“Ngoài ý muốn? Hừ hừ. tiêu chí của ông thì tốt, toàn nói là tài sản bất nghĩa nhưng thủ hạ của ông thì sao? Bọn họ có thể bán cái nhẫn đi, vậy thì còn chuyện gì không dám làm?”
Tôi châm chọc nói:
“Ông biết tôi lấy tư tiêu trong đó nói gì không, nói môn phái các ông là một trong những tập đoàn đạo tặc!”
Nói đến đây tôi đứng dậy, vòng qua Kim Hồng Chung đang quỳ trên mặt đất. trực tiếp xẻ bức họa Tiêu Nha Tử. sau đó ném xuống đất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Ngài… ngài sao lại có thể bất kính với ân sư như vậy!” Kim Hồng Chung thấy hành vi của tôi thì tức giận đến nổi gân xanh. Phẫn nộ chi vào người của tôi quất lớn:
“Ân sư nếu biết người có một tên đồ đệ như vậy… người nhất định sẽ không tha thứ!”
“Không sai, hắn chắc không tha thứ cho ông nhưng không phải tôi!” Tôi nhìn Kim Hồng Chung, hiển nhiên lão coi tôi là đồ đệ của Tiêu Nha Tử.
“Ngài… tôi đang nói ngài! ” Kim Hồng Chung tức giận vô cùng quát.
“Tôi không phải đồ đệ của hắn.” Tôi cười nói.
“Cái gì? Ngài không phải đệ tử của sư phụ? Vậy tại sao lại có quan hệ với người!” Kim Hồng Chung nói.
“Tôi không phủ nhận có quan hệ với Tiêu Nha Tử nhưng tôi không nói tôi là đệ tử của hắn. Đây toàn là điều mà ông nói!”
“Nếu như nói rõ hơn thì Tiêu Nha Tử với đại ca của tôi có quan hệ thầy trò.”
“Đại ca của ngài? Mà như vậy.thì sư phụ vẫn là trưởng bối của ngài. tại sao ngài có thể bất kính như vậy. tôi muốn tìm đại ca của ngài nói chuyện…!” Kim Hồng Chung hiển nhiên rất phẫn nộ.
Đại ca của tôi? Đại ca của tôi ở âm tào địa phủ… ông mà tìm hắn thì có mà chết ngoẻo rồi!
Nhưng Kim Hồng Chung nói vậy cũng nhắc nhở tôi, Tiêu Nha Tử đã quay về cõi âm. tôi không tìm được hắn nhưng có thể thông qua Diêm Vương!
Nghỉ tói đây tôi nhìn Kim Hồng Chung phất phất tay, ý bảo đừng nói. Tôi cũng lười giải thích với hắn. lất nữa sẽ rõ chân tướng.
Tôi lấy miếng ngọc màu đen trên cổ ra, cũng không sợ Kim Hồng Chung nghe trộm. căn bản lão không đoán được tôi nói chuyện với ai.
Rất nhanh điện thoại được nối. Ở đầu bên kia vang lên thanh âm kích động: “Lưu lão đệ. đệ rốt cục cũng nhớ ra lão ca. xem ra ở trần gian đệ sống rất thoải mái!”
“Hắc hắc. đâu có, lão ca là người ngày bận trăm công ngàn việc. Đệ còn sợ làm phiền lão ca đấy!”
Tôi lập tức vỗ mông ngựa.
“Nói đi, không có chuyện sao tới Diêm vương điện. đệ tìm lão ca có chuyện gì?” Diêm Vương lão ca nói.
“Diêm Vương điện? Là điện Tam bảo mà…” Tôi đổ mồ hôi, làm gì có ai vô sự tới Diêm vương điện. không phải là đi tìm chết a!
“Mặc kệ cái điện gì đệ cũng đừng khách sáo nữa. lão ca hợp ý mới nhận đệ làm huynh đệ. đừng cho rằng cứ nịnh hót là mê mẩn được lão ca!” Diêm Vương nói.
Tôi lại đồ mồ hôi, hóa ra là như vậy! Sau khi trọng sinh tôi còn thắc mắc. Hễ ai nịnh hót hắn đều được trọng sinh hay sao?
“Hắc hắc. là như vậy, đệ muốn tìm Tiêu Nha Tử một chút, hắn có ở đó không?” Tôi hỏi.
“Tiêu Nha Tử sao? Lão ca vừa mới còn thấy hắn. A, mà lão ca cho hắn lên trên đó với đệ rồi!”
Diêm Vương nói:
“Không nói nữa. lão ca còn phải xử án. Nhớ khi nào rảnh thì gọi điện thoại cho lão ca!”
Chi cần Tiêu Nha Từ trở lại trần gian. tôi có thể nhanh chóng gọi hắn tới!
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 591: Hiểu lầm là quan hệ thầy trò